Hôn lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ không ai phá rối hay lên tiếng phản đối, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân trên mặt vẫn bình tĩnh giống như đã thực sự buông bỏ Nghệ Hưng. Ngô Diệc Phàm nhìn thấy vậy cũng không suy nghĩ gì nhiều, trong đầu hắn hiện tại chỉ có Nghệ Hưng.
Chỉ cần bọn họ không có ý định muốn cướp Nghệ Hưng của hắn đi, hắn sẽ không đụng đến bọn họ làm gì.
"Hôm nay tôi rất vui rất hạnh phúc, em có thấy hạnh phúc giống tôi không?" Tan tiệc Ngô Diệc Phàm ôm Nghệ Hưng lên lầu nhẹ nhàng đặt cậu nằm trên giường, vuốt ve từ mặt đến môi cậu.
"Em rất hạnh phúc..." Nghệ Hưng giống như con rối trả lời lại câu hỏi của Ngô Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm mỉm cười nằm xuống ôm chặt Nghệ Hưng vào lòng, ánh mắt hắn tràn đầy vui vẻ hạnh phúc không hề che giấu. Chỉ có trước mặt Nghệ Hưng Ngô Diệc Phàm mới lộ ra vẻ mặt này, trước mặt người khác gương mặt hắn luôn lạnh như băng không hề có chút biểu cảm nào.
"Bảo bối, tôi yêu em! Rất yêu rất yêu, sau này tôi sẽ thật tốt với em chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Hưng Hưng, quên hết những chuyện trước đây từ bây giờ trở đi tôi và em bắt đầu một cuộc sống mới. Hãy tha thứ cho tôi có được không?" Ngô Diệc Phàm đã không còn là tên ngu ngốc giống trước kia không hiểu tình yêu là gì, hắn yêu Nghệ Hưng muốn sống với cậu cả đời. Không cần danh lợi không cần quyền thế chỉ cần Nghệ Hưng là đủ.
Ngô Diệc Phàm cảm thấy rất may mắn vì đã sớm nhận ra hắn yêu Nghệ Hưng, yêu đến nguyện cho cậu mạng sống của chính mình. Nếu hắn không sớm nhận ra không biết Nghệ Hưng giờ đây đã bị chính mình hành hạ đến thế nào nữa, có lẽ đã chịu không nổi tra tấn của hắn mà chết.
Chỉ cần nghĩ đến đây Ngô Diệc Phàm đã hoảng sợ, hận muốn băm vằm bản thân mình cho chó ăn.
Nghệ Hưng không trả lời cũng không gật đầu hay lắc đầu, cậu vòng tay qua ôm lấy thắt lưng Ngô Diệc Phàm vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Nghệ Hưng nhắm mắt lại một giọt nước mắt rơi xuống.' Nếu trước đây cậu tốt với tôi như bây giờ thật tốt biết mấy, nhưng mà đã quá muộn rồi tôi đã không còn sống được bao lâu. Ngô Diệc Phàm! Ngô Diệc Phàm...Tôi không muốn chết thật sự không muốn chết, tôi sợ tôi rất sợ! Tại sao cậu không tốt với tôi sớm hơn, hiện tại cậu nói những lời này đều vô dụng...' Những lời này Nghệ Hưng không nói ra cho Ngô Diệc Phàm nghe, vì cậu biết có nói cũng vô ích. Bệnh của cậu đã không thể nào chữa khỏi.
Nghệ Hưng chỉ mong những ngày cuối đời của cậu, Ngô Diệc Phàm giống như lời hắn đã nói sẽ yêu thương nuông chiều cậu để cậu biết cảm giác được người yêu thương.
Kiếp này cậu chưa từng yêu ai, nếu có kiếp sau cậu chỉ hy vọng gặp được người thật lòng yêu cậu tốt với cậu cả đời.
"Em không cần trả lời ngay, tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh cho em thấy tôi thật lòng yêu em." Ngô Diệc Phàm nâng mặt Nghệ Hưng lên hôn lên những giọt nước mắt của Nghệ Hưng, tay hắn cởi quần áo trên cơ thể Nghệ Hưng xuống từng nụ hôn nóng bỏng rơi trên lòng ngực trắng nõn của cậu.
Không giống như trước đây thô bạo cướp lấy, Ngô Diệc Phàm vô cùng dịu dàng hắn muốn làm Nghệ Hưng thật thoải mái.
Đầu nhũ bị Ngô Diệc Phàm ngậm lấy làm Nghệ Hưng cứng đờ cả người, cậu chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như thế này. Tiếng rên rỉ không kìm được bật