Công tử, ta đã làm theo lời người dặn.
Khoảng thời gian này đã làm khó ngài rồi.
Chỉ cần giúp cô nương ấy có được hoán cốt đan, bệnh của lệnh ái sẽ được chữa khỏi.
Lãnh Phong Vân cúi đầu đáp lễ, lúc ngẩng đầu đã chẳng thấy hình bóng hắn ở đâu, chỉ thấy một chiếc lá trên cành rụng xuống.
Mặc Ngân Tầm sau khi ngộ được chân lý, liền đến bên chuồng ngựa, dắt ra ngoài.
Chỉ là hiện tại cũng đã muộn, cửa chuồng đã đóng, nàng không thể tiếp tục việc còn dang dở, bèn ủ rũ quay về quán trọ.
Quán trọ trong Thiên Tử Giám đầy đủ sơn hào hải vị, hệt như trong cung vậy.
Không uổng công ta bỏ nhiều học phí như thế.
Mặc Ngân Tầm khẽ cảm thán.
Tất cả những ủ rũ trước đây của nàng đều tan biến đi trước đồ ăn.
Nàng nhanh chóng cầm khay gỗ đến để đánh lấy một bữa no nê.
Nào ngờ món ngon không thiếu, nhưng rượu chẳng thấy đâu, khiến nàng chán cơm ngang bữa.
Mặc Ngân Tầm đi đến rồi nhanh chóng lấy một suất đồ ăn về, không quên nghĩ đến phải lấy lại đồ từ trong tay Mặc Thù Thù.
Càng nghĩ đến khoảnh khắc nàng ta cưỡi bạch tuấn mã yêu dấu của nàng ở trên lưng, Mặc Ngân Tầm liền không nhịn được mà cắn chặt răng.
Nếu như hiện tại đến nói chuyện đàng hoàng, nàng ta vẫn không giữ lời mà trả nàng đồ vật điều này cũng thật khó cho Mặc Ngân Tầm.
Phải làm sao để lấy lại được đồ vật mà không cần phải chứng minh thân phận thật đây?
Không nghĩ nữa, cứ gặp nàng ta rồi tính.
Tin rằng tiểu cô nương ấy sẽ không nuốt lời ngang như vậy.
Mặc Ngân Tầm bình tĩnh tự đáp lời bản thân, đại não không ngừng truyền đến những suy nghĩ trấn an.
Mọi chuyện dù có đi xa đên mức nào, Mặc Ngân Tầm cũng sẽ tự trấn an bản thân để tốt lên.
Rối loạn, nàng bỏ dở phần ăn để đi tìm Mặc Thù Thù.
Vừa bước tới đầu cầu, nàng đã thấy một thân hồng y diễm lệ đứng ở đó.
Mặc Thù Thù đang ngắm hoa với một nam nhân, nhìn trang phục này chắc chắc là con cháu hoàng gia, quý tộc.
Cảnh tượng thật lãng mạn làm sao nếu không có nàng quậy phá.
Mặc Ngân Tầm đùng đùng tiến tới, nhân lúc những tên cận vệ không quan sát đến đã kéo tay Liễu Thù Thù đi.
Đến được một đoạn vắng người, Liễu Thù Thù mới đủ sức vùng vẫy, đẩy bàn tay của nàng ra.
Mặc Ngân Tầm, ngươi bỏ ra!
Sao? Nửa tháng trước còn một câu tỷ tỷ, hai câu lại tỷ tỷ.
Hiện tại ngươi quên rồi?
Mặc Thù Thù lấy lại bình tĩnh, nàng ta mở nụ cười nhạt.
Dáng vẻ phong trần của tiểu nô tì ở đâu không thấy, tiểu thư khuê các mới học lễ nghi mấy ngày đã đoan trang như thần.
Đó là chuyện của nửa tháng trước.
Hiện tại ta đã là đại tiểu thư của phủ thừa tướng, tuyệt nhiên chẳng thể gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ được rồi.
Mặc Ngân Tầm cũng phải kinh ngạc vì sự thay đổi hoàn toàn của Mặc Thù Thù, nhưng cũng không