Về đến tửu lâu, một làn khói đen đã bốc lên cao một cách quỷ dị.
Mặc Ngân Tầm thần sắc chợt tái nhợt, tỏ ra vô cùng kinh hãi.
Nàng bề ngoài trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ bữa cơm hôm nay kém bình yên.
Nàng thầm oán trách đám hạ nhân, thực muốn lôi đầu bọn chúng ra hỏi tội, hỏi xem tại sao lại đưa ca ca nàng đến cái nơi gọi là nhà bếp kia chứ?
Vừa cột hắc mã vào chuồng ngựa, Thượng Quan Vô Nguyệt đã từ bên trong bếp đi ra.
Hắn mừng rỡ dắt nàng vào trong dùng bữa.
Mặc Ngân Tầm ngồi trên ghế gỗ, nhắm mắt lại không dám nhìn, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Sự thực cuối cùng ngoài dự đoán của nàng, sơn hào hải vị mùi thơm ngào ngạt xem ra đối với nàng vẫn còn duyên.
Mặc Ngân Tầm không biết khói đen phát ra rốt cuộc vì sao, nhưng đứng trước đồ ăn ngon và chuyện không hay, tất nhiên nàng sẽ ngừng suy nghĩ để làm một bữa ngon lành.
Ca ca là tốt nhất.
Đến khi nàng vừa động đũa ăn hết toàn bộ thức ăn, Thượng Quan Vô Nguyệt mới bày ra vẻ mặt nhiệt tình đến nổi da gà.
Hắn lấy trong hộp gỗ lớn ra một bát thuốc đen thùi lùi, bốc lên làn khói quỷ dị.
Trong cơ thể muội có một thứ đang kìm hãm linh lực.
Ta đã dùng lò luyện cửu cấp để luyện ra ngộ linh đan, tiêu diệt thứ đó trong bụng muội.
Nhưng vì không biết kết đan nên mới làm ra thành như vậy.
Mặc Ngân Tầm nghe xong chỉ muốn phụt hết thức ăn trong miệng ra ngoài, nàng thực sự phải uống loại thuốc đáng sợ này hay sao?
Ca ca...
Tiểu Tầm, muội là nữ nhi của mẫu thân, không thể nào là kẻ vô linh căn được.
Muội không có linh lực, làm sao có thể đối địch được đám người của Nhật Nguyệt thần giáo?
Mặc Ngân Tầm đờ đẫn nhìn lấy ánh mắt thập phần nghiêm túc của hắn, vẫn là không nỡ từ chối được.
Nàng liền hít thở sâu, một hơi uống cạn.
Quả nhiên, bát thuốc này phi thường đắng.
Đến nỗi nàng đã ăn qua kẹo mạch nha rồi vẫn phải chạy xung quanh tửu lâu mà la hét vang trời.
Aaaa! Đắng chết ta! aa...
Tiểu Tầm, ta đã bỏ vào bát thuốc này mười viên kẹo mạch nha, không ngờ vẫn đắng như vậy.
Muội mới uống thuốc, mau vào trong nghỉ ngơi!
Mặc Ngân Tầm không đáp lại, cơ miệng không ngừng mở rộng, phát ra tiếng hét phi thường to lớn y như cũ.
Cái sự đăng chát ấy che mờ hết giác quan của nàng, đã không còn nghe thấy gì nữa.
Phải đến một canh giờ sau, nàng mới hoàn toàn bình phục.
Khi bước trở về phòng, đã thấy Thượng Quan Vô Nguyệt đứng canh ở trước cửa.
Thấy nàng, hắn vẫn phi thường nhiệt tình như cũ.
Nhưng trái lại với sự nhiệt tình của hắn, Mặc Ngân Tầm chỉ tức giận hừ lạnh.
Hừ! Sau này có đánh chết ta, ta cũng không bao giờ uống thuốc của huynh!
Hắn nhoẻn miệng cười trừ, ánh mắt nhìn nàng ba phần áy náy, bảy phần đáng thương.
Những tưởng hắn sẽ nhận lỗi với nàng một chút, nào ngờ nghi thức