Tào Kí nhìn thấy Đan Song Nhã sát khí bừng bừng, phỏng chừng là sắp xảy ra án mạng, liền lớn tiếng can ngăn.
Song Nhã, ngươi không thể hại chết đồng môn!
Nếu Mặc Ngân Tầm thực sự bị nàng ta giế t chết trước mặt hoàng thượng, hắn quả thực chỉ còn có thể đuổi Đan Song Nhã khỏi sư môn.
Một nhân tài võ đạo, nếu hắn không thể thu nhận được chính là chuyện đáng tiếc, vì vậy mới lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng Đan Song Nhã đã hoàn toàn bị Mặc Ngân Tầm khơi dậy lửa giận, như thế nào sẽ chịu nghe lời hắn? Nàng luôn là người tâm cao khí ngạo, lại có chút bất mãn đối với Mặc Ngân Tầm, hôm nay không đánh cho nàng quỳ xuống xin tha thứ, Đan Song Nhã không cam tâm!
Tào phu tử yên tâm, ta tự có chừng mực.
Mặc Ngân Tầm lưu loát xoay người, né một chưởng chí mạng của Đan Song Nhã, nương theo lực đạo vọt ra phía sau lưng, vung chân đá một cước mạnh mẽ.
Mặc Ngân Tầm tuổi tác không lớn, còn thấp bé hơn Đan Song Nhã một cái đầu, tuy vậy lại có thể nhấc chân phi thường cao.
Đan Song Nhã vừa kinh hãi quay lại đã bị nàng một cước đá thẳng vào mặt, khó khăn lắm mới có thể lui về ba bước, ngây người nhìn lấy nàng.
Sau khi uống hoán cốt đan, quả nhiên gân cốt của nàng đã khôi phục hoàn toàn, về mặt võ đạo đã chẳng phải kiêng dè bất cứ ai.
Mặc Ngân Tầm kiếp trước tuy chỉ là kẻ thế thân, nhưng không phải hoàn toàn vô dụng.
Khi còn bị nhốt trong không gian tối tăm, nàng từng có cơ hội so tài với đệ nhất võ sĩ karate thế giới.
Chính nàng còn không thể tin, kẻ vinh quang đến vậy cũng là người của bạch đạo.
Xét về tốc độ, vũ lực, chiến lực nàng đều có hơn một bậc, có lẽ vì vậy mới bị nhốt lại để làm con át chủ bài.
Dưới lôi đài, đám người mới vừa rồi còn thấp giọng nghị luận giờ phút đều triệt để an tĩnh lại.
Từng người đều trợn mắt không dám tin.
Ai cũng không nghĩ đến Mặc Ngân Tầm lại có thể đem động tác đã học biểu diễn thuần thục đến vậy, lại có thể đá Đan Song Nhã một cước, hơn nữa còn đá ngay vào mặt!
Đan Song Nhã rõ ràng đã là đệ nhất võ sinh của Thiên Tử Giám, cứ như vậy bị loại rồi?
Phế vật… nàng thật sự là phế vật sao?
Đan Song Nhã bưng mặt, chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Nàng ta gắt gao trừng mắt nhìn Mặc Ngân Tầm, ánh mắt dữ tợn như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Trong đầu tức giận đến mức kêu “oong oong”, Đan Song Nhã phải không ngừng tự an ủi chính mình rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhất định là ngoài ý muốn thôi!
Mặc Ngân Tầm bị nàng ta nhìn chằm chằm nhưng vẫn ung dung.
Một thân bạch y nhẹ nhàng, thân ảnh nhỏ nhắn đứng thẳng tắp, đôi con ngươi tựa như biển sâu không một tia gợn sóng, cả người đều tản ra một loại khí chất ưu nhã của quý tộc.
Cao quý, lãnh ngạo, không thể xâm phạm!
Trông