Đó là một biệt phủ xa hoa, rộng lớn, khắp nơi được chạm khắc tinh tế gấp mấy lần so với Thiên Tử Giám.
Biệt phủ này của hắn được xây dựng vô cùng độc đáo, rộng lớn gấp ba lần phủ quốc trượng.
Thế nhưng nó đối với phủ quốc trượng lại cùng chung một sân vườn.
Nhìn những thứ đắt giá ở đây, hẳn cũng đủ thấy mức độ được hoàng thất ân sủng của hắn như thế nào.
Mà tất cả những thứ hắn đang có, lại tương đương với tấm lòng thành kính, sùng bái của muôn dân Đại Ưng với tam công chúa tiền triều.
Tuy bề ngoài hào nhoáng là vậy, nhưng gia nhân được thuê trong phủ hầu hết đều là người của quốc trượng, làm việc gì cũng tai vách mạch rừng.
Mặc Ngân Tầm vì tiền mà đến, đương nhiên không rảnh đến nỗi hỏi từng nguyên do kì lạ.
Nàng từ kiều mị, âm hiểm lại trở thành dáng vẻ dịu dàng khác hẳn trước đây.
Mặc Ngân Tầm sớm đã nhuần nhuyễn mấy thủ thuật lễ nghi, trăm ngàn loại phụ nữ trên đời nàng đều có thể bắt trước được.
Hiện tại, cho dù là kêu nàng đóng giả thái giám, giọng lanh lảnh chua ngoa đó cũng có thể dễ dàng mô phỏng.
Huống hồ, chỉ là một vị thế tử phi biết thở mà thôi...
Mặc Ngân Tầm ôn nhu nắm lấy bàn tay thon dài của hắn, thân thể chỉn chu bước ra ngoài.
Gương mặt nàng tự nhiên toát lên ngạo khí, cách một lớp mặt nạ da vẫn khiến lòng người cảm thấy chột dạ, bất an.
Đám nô tì đang quỳ bỗng đồng loạt cúi đầu, không một ai dám nhìn thẳng vào đôi mặc mâu của nàng, bởi nó quá đỗi lãnh khốc và mang đầy sát khí.
Đứng trên chiếc kiệu ngoài xa hoa, trong tàn tạ, chính Mặc Ngân Tầm cũng không rõ bản thân vì sao lại rơi xuống.
Là do nàng trượt chân hay do kiệu bị gãy? Cho dù có là lý do gì thì cũng không phải điều tốt đẹp đi.
Nàng chỉ biết, khi cơ thể rơi xuống, bản thân đã định dùng võ đạo để thực hiện động tác nhào lộn trên không.
Thế nhưng khi vừa xuất thủ nửa vòng, Mặc Ngân Tầm lại phát hiện bản thân đang diễn vở kịch ôn nhu hiền đức, động tác cũng vì vậy trễ nại.
Cảm nhận được đám gia nhân đang trố mắt nhìn, lại thấy ánh mắt vô cùng kì lạ của hắn, Mặc Ngân Tầm mới phát hiện bản thân đi sai hướng rồi.
Bất quá, vì muốn che giấu thân thủ, nàng mặc kệ tất cả mà nhắm mắt lại, cơ thể cứ vậy rơi từ trên cao xuống.
Chỉ là rơi xuống mà thôi, năm trên giường vài ngày liền khỏi, nàng không sợ!
Bất quá, mọi chuyện chỉ có thể cứu vãn đến vậy là cùng.
Dù ngày mai, có người loan tin tam thế tử phi vừa vào phủ đã bị gãy chân thì nàng cũng không còn cách nào khác.
Hòa mình vào gió trời và không khí, Mặc Ngân Tầm đột nhiên cảm thấy bấn loạn.
Nếu như rơi xuống liền va phải chỗ không nên đụng, mệnh của nàng coi như đến đây là đoạn rồi.
Đợi khi làn gió lạnh phía sau gáy dần trở nên ấm áp, Mặc Ngân Tầm cũng không mở mắt ra.
Nàng cảm thấy bản thân rơi xuống nền đất cứng nên ngất đi rồi, việc cần thiết hiện tại không phải là mở mắt.
Thần thức từ mê loạn bỗng trở nên tỉnh táo, ép Mặc Ngân Tầm phải mở mắt ra.
Thứ trước mắt nàng còn huy hoàng hơn cả căn biệt phủ thênh thang kia, là một cảnh tượng quá đỗi tuyệt vời.
Mải mê ngắm nhìn gương mặt tuyệt mĩ không góc chết, nàng không hề để ý tới cơ thể nhỏ