Edit: Mông
Beta: Yuri
Tiết tấu âm nhạc càng lúc càng nhanh, giai điệu uyển chuyển đau thương, tình yêu sâu đậm nóng bỏng chợt biến thành lạnh nhạt, dằn vặt níu kéo vì không nỡ buông tay, đến cuối cùng lại quyết tâm chặt đứt tình duyên, thông suốt rõ ràng.
Động tác nhảy múa của cô gái đó càng lúc càng nhanh, chiếc váy đỏ rực giống như một đóa hoa đang nở rộ, mê loạn mắt người. Đường Khả dè dặt nhìn Ôn Lương đang đánh đàn, bởi vì ngược sáng nên trên mặt chàng trai ấy hiện lên ánh sáng vàng mờ ảo, động tác nhảy múa của Đường Khả chợt ngừng lại.
Ôn Du Phi đang tập trung thu hết hình ảnh anh trai mình đánh đàn vào mắt thì đột nhiên liếc thấy dáng vẻ say mê của Đường Khả, ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo, sau đó lại chuyển thành khinh thường. Chỉ là con chuột nhắt nhìn lén anh trai nhà mình mà thôi, không tạo thành uy hiếp gì cả. Thông qua quan sát trong khoảng thời gian này, Ôn Du Phi có thể chắc chắn anh mình không có một chút ý nghĩ nào với Đường Khả, vì vậy mà anh cũng đỡ ghét Đường Khả hơn. Nhưng mà, người phụ nữ này lại chiếm nhiều thời gian của anh trai như thế, đúng là khiến người khác khó chịu mà! Ôn Du Phi đã quên, rõ ràng là mỗi lần Ôn Lương với Đường Khả luyện tập thì anh đều chạy theo, ngay cả cơ hội nói chuyện với Ôn Lương cũng không có.
Đến đoạn sau thì tiếng nhạc đã dần dần êm ả, sau khi đàn xong nốt nhạc cuối cùng, Ôn Lương ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Đường Khả, anh chỉ nghĩ là tình cờ nên cười lễ phép với Đường Khả.
Hiện tại Đường Khả đang duy trì động tác hạ eo, cô thấy mình đang rình coi mà còn bị đối phương phát hiện thì ngại ngùng không biết phải làm sao. Lại thấy Ôn Lương mỉm cười với mình, dường như giữa mi mắt còn ẩn chứa sự dịu dàng, Đường Khả đang thầm mến Ôn Lương nên thấy vậy thì nhịp tim cũng trở nên rộn ràng, cả người đều luống cuống rồi té xuống sàn. Bây giờ Đường Khả chỉ hận không thể đào một cái hố rồi chôn mình xuống đó, lại mất mặt ở trước mặt người mình thích như thế.
Ôn Lương không biết Đường Khả đang xấu hổ, anh thấy cô ta vẫn còn nằm trên sàn không đứng dậy thì tưởng rằng cô ta bị thương cho nên định đi đến kéo cô lên.
Ôn Du Phi thấy Ôn Lương có ý đứng dậy đi đỡ Đường Khả thì liền đi trước Ôn Lương một bước, anh bước nhanh đến nơi Đường Khả ngã xuống, ngồi xổm xuống đưa tay đến trước mặt Đường Khả, giọng nói dịu dàng hỏi: "Sao thế? Té đau không?"
Đường Khả chợt nhìn thấy một gương mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ sinh, lực tác động không nhỏ. Hơn nữa Ôn Du Phi còn đang cười, khác với dáng vẻ tao nhã lịch sự của Ôn Lương, nụ cười của Ôn Du Phi có phần xấu xa, lập tức khiến Đường Khả đỏ mặt. Cô ta ngơ ngác đưa tay tới, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: "Không... Không đau..." Nói xong liền cắn chặt môi dưới của mình, trong lòng lại âm thầm khinh bỉ bản thân, rõ ràng là đã có người mình thích mà còn mê đắm sắc đẹp của người khác, hơn nữa còn là em trai của người mình thích. Nhưng mà... Thật không hỗ là hai anh em, ai cũng dễ nhìn như vậy... Nét mặt của Đường Khả lại có chút hốt hoảng.
Đương nhiên là Ôn Du Phi cũng nhìn thấy biểu hiện của Đường Khả, trên mặt anh không có cảm giác gì thế nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ. Cũng chỉ là loại phụ nữ ngu muội mà thôi, sao lại dám có ý đồ với anh trai của anh được chứ. Ôn Du Phi kéo Đường Khả lên, anh không nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô ta nữa. Ôn Du Phi lấy khăn giấy lau tay mình. Vừa rồi anh trai muốn đỡ cô ta đứng dậy sao? Ôn Du Phi nhắm mắt che giấu ý muốn giết người. Loại phụ nữ như vậy sao có thể để anh trai chạm vào, sao có thể cướp đi sự chú ý của anh trai được chứ? Giết cô ta sao? Không cần làm... bẩn tay mình.
Đường Khả đang đắm chìm trong sắc đẹp của hai anh em nên hồn nhiên không cảm giác được việc mình vừa đi dạo một vòng trước cửa âm phủ.
Ôn Du Phi nhanh chóng bước đến ôm lấy cánh tay anh trai nhà mình: "Anh à, chúng ta đi nhanh đi, hôm nay còn phải đến bệnh viện thăm cái người đáng ghét kia nữa." Gần thêm chút nữa, Ôn Du Phi rất không thỏa mãn với khoảng cách của mình với anh trai, thật muốn gần thêm chút nữa, nhưng mà với thái độ của anh trai bây giờ thì sẽ không đồng ý, anh vẫn hy vọng anh trai sẽ cam tâm tình nguyện hơn. Ôn Du Phi vẫn chưa biết rõ cảm giác của mình với anh trai là gì, chỉ biết là anh muốn anh trai, hơn nữa còn hoàn toàn không định buông tay. Nhưng mà anh lại không muốn làm anh trai tổn thương, anh vẫn hy vọng rằng anh trai sẽ yêu mình lần nữa, giống như trước kia. Đây là hy vọng xa vời sao? Có lẽ, ánh mắt của Ôn Du Phi có hơi ảm đạm, nếu như anh trai tiếp tục lạnh nhạt với anh như thế, anh cũng không biết là mình có thể nhịn được bao lâu nữa đây. Anh không muốn anh trai tổn thương, cho nên anh sẽ cho anh trai thời gian, anh hy vọng là anh trai sẽ không khiến anh thất vọng, không nên ép anh phải làm những chuyện không tốt.
Ôn Lương chợt cảm thấy trên người lạnh lẽo, anh kéo quần áo của mình, thời tiết thay đổi rồi sao? Tay phải bị người nào đó ôm rất chặt, anh muốn rút ra nhưng lại phát hiện mình không cử động được. Ôn Lương vỗ đầu Ôn Du Phi, nói: "Buông ra một chút."
Động tác trên đầu rất nhẹ, dường như còn có thể cảm nhận được một chút dịu dàng của người đó. Tâm trạng Ôn Du Phi cũng trở nên vui vẻ hơn, anh nghe lời buông lỏng ra một chút, vừa rồi anh trai không có nói là buông ra luôn. Ôn Du Phi cao hơn Ôn Lương mấy cm, Ôn Lương cao một mét bảy mươi sáu thì cũng không quá lùn, nhưng mà Ôn Du Phi lại cao một mét tám mươi mấy. Ôn Du Phi cao lớn ôm cánh tay của Ôn Lương hơi lùn, có cảm giác muốn kéo ngược cánh tay Ôn Lương lên trên. Ôn Lương cảm thấy có hơi trẹo tay, anh bất đắc dĩ nói với Ôn Du Phi: "Buông tay ra đi."
Ôn Du Phi cười cười: "Được." Ôn Du Phi biết nghe lời khoác tay lên bả vai Ôn Lương. Anh trai nói buông tay ra nhưng mà không có nói là không được đặt ở chỗ khác. Ôn Du Phi lén lút liếc eo của anh trai, có chút đáng tiếc, anh muốn ôm eo cơ, nhưng mà chỉ có