Edit: Yuah
Beta: Yuri
——————————
Chương này và chương sau nói về kiếp trước của Lăng Tiêu, sau khi Lăng Thần Nghị chết.
——————————
Vào ban đêm, không gian nơi nghĩa trang càng trở nên yên tĩnh. Ngày hôm nay là ngày mười lăm, ánh trăng dường như sáng hơn nhiều so với bình thường. Mặc kệ có bao nhiêu câu thơ ca đã từng ca ngợi ánh trăng trong trẻo và dịu dàng, nhưng ở bên trong nghĩa trang, cái thứ ánh sáng trong trẻo và lạnh lẽo này chỉ có thể làm cho không gian nơi đây trở nên thê lương hơn mà thôi.
Lăng Tiêu ngồi trước bia mộ được điêu khắc bằng đá cẩm thạch, ngón tay chầm chậm di chuyển trên bia mộ lạnh lẽo, vuốt ve gương mặt trong di ảnh. Xung quanh bia mộ rải rác hoa cúc Ba Tư trắng xoá, mỗi đóa hoa giống như là bị bão táp tàn nhẫn quét qua, tàn tạ không thể tả. Lăng Tiêu mở chai rượu mình đem đến, ngã xuống phía trước bia mộ, vẻ mặt dịu dàng đối diện với người trong hình nói: "Nè, đây là chai rượu Moet Chan Don mà anh thích nhất này, anh mà còn không chịu tỉnh dậy là em uống hết cho mà coi."
Bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ có tiếng Lăng Tiêu tự lẩm bẩm một mình. Khuôn mặt của người trong ảnh không hề có cảm xúc, nhìn thoáng qua thì thấy mặt mày vô cùng kiên nghị, cặp mắt lạnh lẽo như băng tuyết, khuôn mặt vốn dĩ tuấn mỹ như điêu khắc lại vô cùng nghiêm túc không có tình người. Không ai trả lời Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng không khó chịu, tiếp tục nhìn mộ bia rồi nói: "Anh muốn cáu kỉnh đến bao giờ nữa đây, em biết em vẫn quấn quít lấy Thẩm Tiếu Nhiên khiến cho anh không vui... Vậy thì thế này, anh trở về, anh trở về em sẽ không tiếp tục đi tìm Thẩm Tiếu Nhiên nữa, anh ta yêu ai, kết hôn với ai thì kết hôn, em đây cóc thèm quan tâm nữa."
Lăng Tiêu đốt một điếu thuốc, khói thuốc màu trắng lượn lờ ở ngón tay: "Không phải anh rất ghét em hút thuốc sao? Tại sao bây giờ lại mặc kệ em rồi... Đừng giận nữa mà, sau này chuyện gì em cũng nghe lời anh có được không..." Lăng Tiêu cầm điếu thuốc lá rít một hơi. "Này, em hút thuốc trước mặt anh, anh cũng không thèm quan tâm sao... Không phải anh rất thích quản lý em à, tỉnh dậy nói gì đi..."
"Bọn họ nói anh chết rồi... Thực sự là một đám ngu xuẩn, anh trai của em lợi hại như vậy, lại rất thích quản giáo em, làm sao nói chết là chết được... Đám người ngu ngốc kia lại còn tặng hoa cho anh, anh trai của em không thèm thích những thứ đó, chúng ta không cần đúng không... Tại sao vẫn không chịu để ý đến em, anh tức giận à?" Lăng Tiêu tắt điếu thuốc lá, "Nhìn đi, em không hút nữa, anh đừng giận nữa được không... Anh, anh đừng bỏ mặc em mà..." Giọng nói nhỏ dần giống như một đứa trẻ đang tủi thân. "Không phải trước đây chuyện gì anh cũng tha thứ cho em sao..."
"Lăng Thần Nghị, mẹ nó, anh không phải đã nói sẽ chăm sóc cho em thật tốt sao. Mẹ nó, tại sao anh không nói gì. Mẹ nó, tại sao anh nói mà không giữ lời. Lăng Thần Nghị, tên khốn kiếp này..." Di ảnh trên bia đá bị Lăng Tiêu đập dữ dội, máu tươi ngay lập nhuộm đỏ khuôn mặt của Lăng Thần Nghị trong di ảnh. Lăng Tiêu cuống quít dùng tay lau đi vết máu trong ảnh, vẻ mặt luống cuống nói: "Anh trai anh có đau hay không... Em không có cố ý, ai biểu anh không để ý đến em..."
"Nếu như anh không chịu tỉnh dậy, ngày nào em cũng sẽ dạo chơi ở quán bar, ngày nào cũng quấn lấy Thẩm Tiếu Nhiên, đi bài bạc, ngày nào cũng đi chơi qua đêm không về..."
"Anh trai, anh thật sự giận em sao? Em lừa anh đó, anh mau tỉnh dậy quản giáo em đi... Sau này chuyện gì em cũng nghe lời anh có được không... Anh trai, anh đừng bỏ mặt em mà..." Lăng Tiêu lẩm bẩm nói, vẻ mặt kinh hoảng, như đứa trẻ bị người lớn bỏ rơi.
Loạt xoạt... Phía sau truyền đến âm thanh lá cây bị giẫm nát, Lăng Tiêu mừng rỡ quay đầu lại: "Anh..."
Người bước đến có vóc dáng rất đẹp, ngũ quan vô cùng tuấn tú, thân hình gầy gò, đứng dưới ánh trăng, nhìn như sắp mọc cánh bay đi. Khí chất ôn hòa, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, chỉ là ở giữa hai lông mày không che giấu được vẻ ủ rũ.
"Ôn Lương..." Lăng Tiêu quay đầu, trên mặt không che giấu được sự thất vọng. "Cậu đến đây làm gì?" Mấy năm qua Ôn Du Phi canh giữ Ôn Lương rất chặt chẽ, hầu như không cho Ôn Lương ra khỏi cửa.
"Tới thăm cậu một chút." Ôn Lương nói, đi tới bên cạnh Lăng Tiêu ngồi xổm xuống.
"Cậu xem... Anh trai giận tôi, cho nên không chịu để ý đến tôi, chờ anh ấy hết giận sẽ trở về..." Vừa như nói cho Ôn Lương nghe cũng vừa như tự thôi miên chính mình. Không thể thực hiện, sẽ không phát sinh ra chuyện gì, nhưng lại chìm đắm trong ảo mộng không muốn tỉnh.
"Cậu đến cùng là muốn chờ đợi cái gì" Ôn Lương nhàn nhạt mở miệng nói: "Anh của cậu đã chết rồi, hôm nay cậu đã tận mắt thấy anh ấy được chôn cất không phải sao?"
"Cậu đang nói gì đấy..." Lăng Tiêu nhìn Ôn Lương, khuôn mặt trống rỗng, như thể anh nghe không hiểu Ôn Lương đang nói cái gì. Ngón tay dịu dàng phác hoạ hình dáng người trên bia đá, nói rằng: "Anh tôi làm sao mà chết được, anh ấy chỉ là giận tôi, chờ anh ấy hết giận sẽ trở về. Cậu đừng có nói nhảm, anh tôi sẽ tức giận..."
"Hức, anh ơi... Em sai rồi, anh trở về đi có được không... Trở về thì chuyện gì em cũng sẽ nghe lời anh..." Ngón tay chạm đến đôi môi mím chặt của người trong ảnh, cái con người này trước giờ đều vô cùng nghiêm túc cố chấp, bây giờ lại không thể mở miệng. Lăng Tiêu thở dài, "Anh trai, anh đừng nóng giận được không, bộ dạng này của anh khiến em không thể nào chịu nổi..."
Ôn Lương thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Tùy cậu vậy..." Có một số việc không phải không hiểu, chỉ là cho dù có hiểu rõ đi chăng nữa thì vẫn tình nguyện giả bộ hồ đồ.
Lăng Tiêu dường như không nghe thấy, ánh mắt ngơ ngác nhìn di ảnh của Lăng Thần Nghị trên bia đá. Làm sao lại không hiểu đây, là tự tay anh ôm Lăng Thần Nghị vào trong quan tài. Anh trai của anh luôn là người mạnh mẽ và cứng rắn, bây giờ lại nằm trong cái quan tài lớn màu đen với tư thái nhợt nhạt vào mỏng manh như thế, bất kể anh ở đây cầu xin, thừa nhận sai lầm của mình như thế nào thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ mở mắt liếc nhìn một cái. Sở dĩ Lăng Tiêu công khai tùy hứng kiêu ngạo như vậy là bởi vì phía sau anh còn có Lăng Thần Nghị làm chỗ dựa. Cho dù Lăng Tiêu làm ra hành động tốt hay xấu, thì vẫn còn Lăng Thần Nghị ở đó, như thể nói cho Lăng Tiêu biết rằng, cho dù anh làm cái gì, thì vẫn còn anh ấy để cho anh dựa vào. Lăng Thần Nghị chiều Lăng Tiêu thành hư, đồng thời cũng cưng chiều Lăng Tiêu đến anh không thể nào rời khỏi anh ấy. Người Lăng Tiêu yêu là Thẩm Tiếu Nhiên, nhưng người khiến Lăng Tiêu không thể nào rời bỏ được lại chính là Lăng Thần Nghị. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ Lăng Thần Nghị vẫn luôn là người ở bên Lăng Tiêu, không biết từ lúc nào trong những năm tháng ấy, tựa như không khí, xâm nhập vào cuộc sống của Lăng Tiêu, khiến cho Lăng Tiêu không cách nào rời khỏi anh trai. Lăng Tiêu từng nghĩ người mình quan tâm nhất là Thẩm Tiếu Nhiên, nhưng bây giờ anh cảm thấy, anh có thể không cần Thẩm Tiếu Nhiên, chỉ cần Lăng Thần Nghị quay trở về. Nói là tức giận cũng được, bây giờ nghĩ đến Thẩm Tiếu Nhiên chỉ có cảm giác chán ghét, một chút yêu thương cũng không còn sót lại.
Ôn Lương lẳng lặng ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, cũng không nói lời an ủi nào. Người đang đau lòng thì không muốn nghe người khác nói lời an ủi vô ích, không bằng yên lặng ngồi bên cạnh, cũng không làm cho người kia thấy phiền lòng.
Lăng Tiêu không nói thêm điều gì với Ôn Lương, hành động của Ôn Lương tuy rằng khiến cho Lăng Tiêu có chút cảm động, nhưng giờ phút này anh thật sự đã không còn tâm trạng và sức lực để biểu đạt điều đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm từng lời lừa mình dối người, nhưng hết lần này đến lần khác đều không lừa được ai cả. Người kia sẽ không trở về, cho