Edit: Mông
Beta: Yuri
Bầu trời hơi sáng, Lăng Tiêu co rúc trên giường lớn sậm màu, trong tay cầm tượng gỗ hình người dán chặt trước ngực. Ngày đó anh ngồi trước mộ Lăng Thần Nghị cả đêm, sau khi trở về thì không đến đó nữa. Anh cũng đuổi hết người giúp việc đi, trong nhà chỉ còn lại một mình anh. Mỗi khi anh nhớ phải ăn cơm thì sẽ ăn một chút, nếu như không nhớ thì cả ngày đều vùi đầu trong phòng Lăng Thần Nghị, giống như hồn ma phiêu đãng.
Tượng gỗ bị sờ đến mức bóng loáng, ngũ quan được điêu khắc rất tinh xảo, tuy không thể nói là sống động nhưng mà lại rất đáng yêu. Đây là nhân vật chính trong phim hoạt hình mà Lăng Tiêu rất thích hồi bảy tuổi, lúc ấy sản phẩm đồ chơi liên quan đến bộ phim hoạt hình ấy vẫn chưa được sản xuất, Lăng Thần Nghị thấy anh thích nên tìm thợ mộc học nghề, điêu khắc tượng gỗ này cho anh. Lúc ấy bởi vì Lăng Thần Nghị mắng Lăng Tiêu mấy câu mà anh đã đã nổi giận ném ra ngoài cửa sổ, không ngờ Lăng Thần Nghị lại nhặt về. Cái này là khi anh dọn dẹp phòng Lăng Thần Nghị mới phát hiện, tìm được trong tủ quần áo. Còn có rất nhiều đồ vật tương tự, có quà mà Lăng Thần Nghị cho anh nhưng anh không cần, có thứ bị anh làm hư. Xem đi, anh không biết điều cỡ nào. Lồng ngực đau nhức làm Lăng Tiêu không thở nổi, anh lẩm bẩm: "Mình đúng là khốn nạn mà, anh ơi..."
Trong phòng cũng không có đồ vật dư thừa nào, một tủ quần áo, một cái giường, cạnh giường lại có bàn gỗ màu đen, phía trên là máy tính xách tay kiểu mới nhất năm nay, còn có một chồng tài liệu không kịp xử lý. Bây giờ công ty đã bị Lăng Tiêu bán rồi, anh trai cũng không cần phải cực khổ như trước nữa. Lăng Tiêu cười giễu cợt, sau khi Lăng Thần Nghị không còn trên đời, những người thân mà anh chưa bao giờ thấy lại ló ra, chẳng phải là thấy Lăng Thị đang sa sút nên muốn cắn một miếng hay sao. Anh thật sự không hiểu gì về chuyện làm ăn, nhưng mà không có nghĩa là anh ngu. Lăng Thần Nghị cực khổ liều mạng như thế, anh tình nguyện quyên góp hết tất cả cũng không muốn cho những kẻ có ý đồ xấu xa đó. Thẩm Tiếu Nhiên còn nói có thể giúp anh xử lý Lăng Thị, vừa nghĩ tới dáng vẻ chân thành của Thẩm Tiếu Nhiên thì Lăng Tiêu đã cảm thấy cực kỳ muốn ói rồi. Nếu như đồng ý, vậy thì chẳng phải là anh đang chắp tay đưa tặng Lăng Thị hay sao. Nếu như thật sự như thế, anh trai sẽ lại càng không vui, càng không tha thứ cho anh.
Tầm mắt liếc về phía tấm thiệp mời màu đỏ chữ vàng trên bàn, Lăng Tiêu không hề cảm thấy đau lòng chút nào. Nếu như Lăng Thần Nghị không đi tìm Thẩm Tiếu Nhiên thì sẽ không xảy ra chuyện đúng không?
"Anh trai, anh nói xem em có nên đi không?" Giọng nói u ám vang lên quanh quẩn trong phòng, thế nhưng lại không có ai đáp lời.
"Phải làm sao đây... Nhìn thấy hai người kia liền cảm thấy hết sức đáng ghét... Nhưng mà không đi thì sao có thể chứng minh mình thật sự không thèm để ý đây... Thật đúng là rắc rối mà." Lăng Tiêu lắc đầu, anh đứng dậy đi về phía phòng tắm, cả người cũng lảo đảo.
Sắc mặt của người trong gương rất kém, đôi mắt nhiều ngày chưa ngủ chứa đầy tơ máu, ánh mắt linh hoạt cũng trở nên u ám không có ánh sáng, dưới cằm là lớp râu mới nhú. Quần áo trên người nhăn nhúm do nhiều ngày không tắm. Lúc trước Lăng Tiêu hơi gầy, chỉ mười ngày ngắn ngủi mà anh đã gầy hơn rất nhiều, lúc trước cả người không có cơ bắp thì bây giờ chỉ còn bộ xương, gió thổi một cái là bay.
Lăng Tiêu ăn mặc tỉ mỉ, cả người cũng trở nên có tinh thần một chút. Sao có thể vác bộ dáng như quỷ kia đến dự đám cưới của Thẩm Tiếu Nhiên được chứ, lỡ như anh trai cho rằng mình còn tình cảm với Thẩm Tiếu Nhiên thì sao? Lăng Tiêu nhỏ giọng nói: "Anh trai, em sẽ không chạy theo Thẩm Tiếu Nhiên nữa... Em còn muốn chúc anh ta tân hôn vui vẻ, sau này em sẽ nghe lời anh... đều nghe anh..."
Hôn lễ của Thẩm Tiếu Nhiên và Bạch Ngọc được tổ chức trên du thuyền, du thuyền có hai tầng có thể chứa gần cả ngàn người, hôn lễ được cử hành ở tầng hai.
Lúc Lăng Tiêu đến đó, Thẩm Tiếu Nhiên đang nắm tay Bạch Ngọc tiếp đón khách khứa, hai người đều mặc vest trắng, nhìn cũng xứng đôi lắm chứ. Phần lớn người tham gia hôn lễ đều là đối tượng làm ăn của Thẩm Tiếu Nhiên, bây giờ mặc kệ là thật lòng hay là giả ý thì đều chân thành khen ngợi hai người thật xứng đôi, chúc hai người đầu bạc răng long này nọ.
Lăng Tiêu nhìn thấy Thẩm Tiếu Nhiên dịu dàng nói gì đó bên tai Bạch Ngọc, trong mắt tràn đầy cưng chiều, đột nhiên anh nghĩ tới hôm sinh nhật mười sáu tuổi, Thẩm Tiếu Nhiên uống say ôm anh nói, "Tiểu Tiêu, anh thích em." Lăng Tiêu cảm thấy cực kỳ châm chọc. Anh chạy theo Thẩm Tiếu Nhiên nhiều năm như thế cũng là vì câu nói kia, nếu không thì anh sẽ không cho rằng Thẩm Tiếu Nhiên có ý với mình. Lăng Tiêu không hiểu, nếu như Thẩm Tiếu Nhiên không thích anh, vậy thì trong những năm ấy, khi anh thân thiết với nam hoặc nữ thì tại sao Thẩm Tiếu Nhiên lại đến ngăn cản? Là vì anh thích anh ta thì có thể có được rất nhiều lợi ích hay sao? Những năm gần đây Lăng Thần Nghị nể mặt Lăng Tiêu nên vẫn luôn giúp đỡ Thẩm Tiếu Nhiên, nếu không thì Thẩm Tiếu Nhiên có lợi hại cỡ nào cũng không thể phát triển công ty nhanh như thế. Là như thế sao... Bởi vì lợi ích cho nên mặc dù không thích thì cũng làm vài hành động để anh hiểu lầm, để anh luôn cảm thấy có hy vọng, không có liêm sỉ mà chạy theo anh ta. Sau đó Thẩm Tiếu Nhiên lại vì Bạch Ngọc mà không ngừng nghi ngờ trách móc anh, bây giờ còn kết hôn với Bạch Ngọc, e là cảm thấy Thẩm Thị không cần đến sự giúp đỡ của Lăng Thần Nghị nữa rồi đúng không? Nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng phong độ khiêm tốn của Thẩm Tiếu Nhiên, Lăng Tiêu cảm thấy mắc ói muốn chết. Là người thế này... Vì người này, anh với Lăng Thần Nghị cãi nhau nhiều như thế. Anh trai... Em đúng là ngu mà... Hèn chi bây giờ anh không muốn quan tâm em nữa.
Khi Lăng Tiêu vừa xuất hiện thì Thẩm Tiếu Nhiên đã nhận ra, anh ta cho rằng Lăng Tiêu sẽ quậy phá, sẽ làm hỏng đám cưới của anh ta và Bạch Ngọc. Nhưng mà Lăng Tiêu chỉ bình thản đứng ở nơi đó, thậm chí trên mặt còn không có một chút đau lòng nào, dường như hôn lễ này không liên quan gì tới anh. Lăng Tiêu đã nghĩ thông suốt rồi sao? Trong lòng Thẩm Tiếu Nhiên có vẻ hốt hoảng khó hiểu, cuối cùng lại bài xích ý tưởng vừa rồi. Chú ý tới thân hình gầy nhom của Lăng Tiêu, trái tim của Thẩm Tiếu Nhiên lại trở nên đau đớn, cảm giác này, Thẩm Tiếu Nhiên cũng không biết là vì sao. Cái chết của Lăng Thần Nghị ảnh hưởng tới Lăng Tiêu như thế sao? Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Lăng Tiêu, Thẩm Tiếu Nhiên không ngừng ghen tị với người đã chết. Anh ta lớn hơn Lăng Tiêu mấy tuổi, bởi vì cha và Lăng Thị có làm ăn buôn bán với nhau mà anh ta cũng thân thiết với hai anh em nhà họ Lăng. Lần đầu tiên anh ta gặp Lăng Tiêu thì Lăng Tiêu đã 14 tuổi rồi, Lăng Tiêu đã lớn nhưng vẫn còn ngây thơ trẻ trung, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, Lăng Tiêu chỉ vào anh ta rồi hỏi Lăng Thần Nghị: "Anh trai đẹp mắt này là ai ạ?" Thẩm Tiếu Nhiên cũng từng nghĩ sẽ bảo vệ Lăng Tiêu thật tốt, để Lăng Tiêu có thể tùy ý tung bay như lúc ban đầu gặp mặt. Nhưng mà tất cả những việc ấy đều không đến lượt anh ta, Lăng Thần Nghị bảo vệ Lăng Tiêu rất tốt, cưng chiều tận trời. Dù Lăng Tiêu có chuyện gì thì Lăng Thần Nghị cũng sẽ giải quyết rất tốt, căn bản là không cần anh ta phải nhúng tay vào. Lăng Tiêu chưa bao giờ cần anh ta, mà Bạch Ngọc lại yếu đuối không nơi nương tựa, toàn tâm toàn ý dựa vào anh ta, trong lúc vô tình thì trái tim của Thẩm Tiếu Nhiên đã nghiêng về phía Bạch Ngọc, thậm chí