Edit: Yuah
Beta: Yuri
Khi Lăng Tiêu đang trải qua một đêm gọi là "ướt át đến ánh trăng cũng phải thẹn thùng", thì Ôn Lương đang cùng người pha rượu trẻ tuổi giàu mị lực trò truyện thật vui vẻ trong quán bar.
Larry là một cậu trai trẻ có gương mặt thanh tú, xét về ngoại hình mà nói thì không đạt tới trình độ nhan sắc theo tiêu chuẩn của Lăng Tiêu. Nhưng đôi môi của Larry lại cực kỳ đẹp đẽ, đường viền môi mềm mại, màu sắc tươi như hoa, quyến rũ hơn bất kì những loại son bóng khác. Khi cười lên, trên gương mặt có hai cái lúm đồng tiền không quá sâu, toát ra vẻ ngại ngùng thanh thuần.
Lúc này, có lẽ ông chủ đã rời đi rồi, cử chỉ của cậu pha rượu trẻ tuổi cũng buông thả một chút. Đưa một ly cocktail không cồn khác đến tay Ôn Lương, sau khi ngón tay chạm vào người kia liền nắm lấy. Ngón trỏ và ngón giữa, mô phỏng theo dáng bước đi, di chuyển chậm rãi dọc theo cánh tay Ôn Lương, nửa đầu dựa vào vai Ôn Lương, trên gương mặt còn ửng hồng nhàn nhạt, nụ cười nhìn như thanh thuần lại vừa như quyến rũ mê người.
"Nguyên một buổi tối anh đều chỉ uống Pussyfoot, không tin tưởng tay nghề của tôi sao? Có muốn thử một vài ly cocktail sở trường của tôi không, hiếm thấy có một anh chàng quyến rũ như thế, coi như tôi mời khách vậy. Không biết anh có cho tôi cái vinh hạnh này không nhỉ?"
"Chất cồn sẽ khiến người ta làm ra một số chuyện không đứng đắn cho lắm, cậu không sợ sao?" Nắm lấy tay Larry, khóe môi Ôn Lương khẽ nhếch lên, không đồng ý cũng không từ chối.
"Cùng một người khách đẹp trai như vậy phát sinh một chút chuyện gì đó không đứng đắn cũng thật là tình thú." Larry nói, thân thể như có như không dựa vào người Ôn Lương. Những bài hát trữ tình ngọt ngào chậm rãi vang lên trong quán bar, ánh đèn cũng được điều chỉnh tối lại một chút, tạo hiệu ứng mờ mờ, ảo ảo. Những ánh đèn neon đủ màu sắc bị tắt đi, chỉ để lại một loại đèn vàng ấm áp, cực kỳ có không khí "Lãng mạn".
"Hay là, vị khách này, anh cảm thấy tôi không được đẹp sao?" Mặt mày của Larry đều ngâm trong ánh sáng ấm áp dịu dàng, đôi môi mọng nước, khiến người ta kích động muốn hôn lên. Khuôn mặt của Larry đang ở rất gần, trên da thịt trắng nõn như sứ không nhìn thấy một chút lỗ chân lông nào, nụ cười vừa có chút ngây thơ, vừa có chút mê hoặc. Không xét đến ngoại hình, thật sự đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Thân thể Ôn Lương lùi lại một chút, bất động thanh sắc: "Không phải nói khó quên nhất là là ân tình của mỹ nhân sao? May mắn như vậy, thường sẽ khiến người khác không dám tin tưởng."
"Tại sao khách quý lại tự xem thường bản thân như vậy? Bộ dạng như thế, cho dù phải đánh đổi, tôi cũng sẵn lòng." Larry mạnh dạn dùng hai tay đặt lên vai của Ôn Lương, trong miệng nói những lời rù quến, gò má ửng hồng tỏ vẻ ngượng ngùng, ngây thơ kết hợp với phóng đãng, khiến không ít đàn ông trong quán bar nhìn đến trợn tròn mắt.
"Ông chủ các cậu, cậu ấy đẹp trai hơn tôi nhiều." Xét về ngoại hình, Lăng Tiêu quả thật hơn anh.
"Cậu chủ nhỏ thật sự rất đẹp." Larry gật đầu khẳng định, nhưng vẻ mặt lại có chút thất vọng, "Đáng tiếc cậu chủ nhỏ không phải là người tôi có thể đụng vào, không thể đụng thì không nên đụng. Những người biết điều, thì mới có cuộc sống êm đẹp."
"Thế... tôi thì sao?" Lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn môi Larry, mắt phượng híp lại thành hai vòng trăng lưỡi liềm. Động tác có chút ngả ngớn, lại được thực hiện bởi người trông thanh lịch, tao nhã làm ra...
Ngay cả Larry cũng choáng váng.
"Quý khách đây đương nhiên là người tôi có thể chạm và muốn chạm vào rồi." Phục hồi tinh thần lại, ý cười bên môi của Larry càng thêm sâu sắc, trên mặt ửng hồng lại càng thêm chân thật.
"Vậy cuối cùng là loại người nào hửm?" Ngón tay thay đổi di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng nâng cằm Larry lên, Ôn Lương vẫn nở một nụ cười dịu dàng, nhưng con mắt sâu thẳm màu nâu lại dường như không có chút ấm áp nào, hiển nhiên nói cho Larry biết anh không giống những người đàn ông ham mê sắc dục, dễ lừa gạt, gạ gẫm kia.
Thực sự là đáng tiếc.
Larry bĩu môi: "Đôi khi, người thích truy tìm nguyên do thì không đáng yêu đâu." Nghịch ngợm nháy mắt về phía Ôn Lương.
Ôn Lương mỉm cười nhìn cậu ta, nói thêm một câu không đáng yêu nữa: "Biểu cảm đáng yêu do cậu làm thật sự quá gượng gạo."
Larry cảm giác như bị đâm một nhát vào tim.
"Tên đó thật sự không đáng yêu."
"Cũng thấy vậy."
Nhát dao thứ hai đâm thẳng vào tim.
"Từ lúc không còn hy vọng xa vời khi chơi trò ái tình với đám đàn ông, tôi đã rút ra được hai loại đàn ông không thể trêu chọc." Larry ngồi trên quầy bar, lấy một điếu thuốc trong túi, dùng hai ngón tay kẹp lại. Cũng không vội châm lửa, trái lại trước tiên lè lưỡi, như là thưởng thức mùi vị của nó, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, lưu lại một vệt nước nhỏ.
"Một loại đàn ông không thể chạm vào giống như cậu chủ nhỏ. Một loại khác, chính là những đàn ông không có giá trị. Dù sao, người nếu không cần tình yêu, chung quy phải có chút bồi thường thiết thực."
"Tôi không nghĩ tôi là loại đàn ông không có giá trị như cậu vừa nói." Ôn Lương chậm rãi chuyển động ly rượu trong tay, lãnh đạm nói ra những lời hạ thấp người.
Giá trị trong miệng Larry không chỉ có