Edit: Yuah
Beta: Yuri
Khi Ôn Lương trở về biệt thự Ôn gia, tất cả ánh sáng trong nhà đều đã tắt hết, ngoại trừ ngọn đèn đường hai bên ngôi nhà vẫn tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.
Gia chủ đời thứ nhất của Ôn gia, thích phong cách kiến trúc Châu Âu, bởi vậy nhà chính của Ôn gia được thiết kế theo phong cách tương tự như những lâu đài cổ ở nước F, diện tích vô cùng khổng lồ. Ánh sáng trắng có lúc sẽ làm cảnh vật có vẻ đáng sợ hoặc thê lương, lúc này hai cái cây cột màu trắng to lớn đứng sừng sững ở cổng lớn dinh thự Ôn gia, giống như một con thú khổng lồ đang há mồm, lộ ra hai cái răng nanh sắc bén, lẳng lặng mà chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới rồi nuốt chửng.
Nhập mật mã trên một cái ô vuông nhỏ được gắn trên bức tường đá cứng rắn, trên màn hình hiển thị ra một ánh sáng u ám xanh nhạt. Khi cánh cổng mở ra, phát lên một tiếng vang nhẹ, một tia sáng trắng của ánh đèn lặng lẽ lan tỏa khắp nhà, dò xét toàn bộ kiến trúc sang trọng và xa hoa bên trong, nhưng chẳng bao lâu lại bị cánh cổng sắt lớn đóng lại ngăn trở bên ngoài.
Ngày hôm nay ở trong phòng nhạc luyện đàn đến chiều, chạng vạng lại bắt đầu hẹn Lăng Tiêu đến Blue, bây giờ đã hơi mệt mỏi, con mắt cũng nhức đến khó chịu.
Âm thanh đế giày đạp lên sàn nhà bằng gỗ, trong màn đêm yên tĩnh bị khuếch đại gấp mấy lần, từng tiếng từng tiếng, cực kỳ có quy luật, giống như âm thanh được phối trong phim kinh dị.
Tầng hai rẽ trái đến căn phòng thứ hai, cũng chính là phòng của Ôn Lương.
Cửa phòng khép hờ. Mà lúc anh ra khỏi cửa, đều sẽ theo thói quen đóng cửa phòng lại.
Tiếng thở dài như có như không phát ra khỏi môi, hai hàng lông mày nhíu lại khiến cả người anh trông có vẻ uể oải hơn.
Anh không muốn đi ứng phó với một nhân vật mà anh không thích, lại đặc biệt khó chơi một chút nào cả.
Không ngoài dự đoán, một bóng đen mơ hồ đang ngồi ở trên giường của anh.
"Anh trai cuối cùng cũng đã chịu về rồi." Giọng nói không lớn, nhưng mang một chút lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.
Ôn Lương cũng không vội trả lời, mà bật đèn trong phòng lên trước.
Ánh đèn chiếu sáng khắp phòng, con mắt ở trong bóng tối quá lâu, không chịu được kích thích nhắm nghiền mắt, một lát sau, mới chậm rãi mở ra.
Sau một thời gian ngắn, Ôn Du Phi đã lặng lẽ đi tới trước mặt anh. Ngay khi anh mở mắt ra, một khuôn mặt tinh xảo quyến rũ chiếm hết tầm nhìn của anh, khiến anh khiếp sợ đến suýt chút nữa tim ngừng đập.
"Anh đi đâu? Muộn như vậy mới về nhà." Rất giống giọng điệu của một ông chồng ghen tuông đang tra khảo vợ mình sau khi đi tiệc về trễ.
Sắc mặt Ôn Du Phi rất khó coi, ý lạnh trong mắt tuyệt đối không ít hơn khí lạnh vào cuối thu một chút nào. Tay phải cầm một xấp ảnh, lực trên toàn bộ cánh tay cũng khẽ run run.
Anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân.
"Đi gặp một người bạn, trò chuyện đôi ba câu." Ôn Lương đi vòng qua người Ôn Du Phi, giọng điệu nhàn nhạt như muốn đuổi khách, "Muộn thế này, tiểu Phi cũng mau mau trở về nghỉ ngơi đi."
Trên khuôn mặt tuấn tú không che giấu nổi uể oải, cũng loại uể oải này của Ôn Lương rơi vào tầm mắt anh dường như càng nặng hơn mấy phần.
Có phải anh trai nhìn thấy anh thôi cũng cảm thấy mệt rồi không? Hận không thể vĩnh viễn không thấy anh nữa đúng chứ? Như vậy anh ấy có thể thoải mái kết giao với người mà anh ấy thích, thỏa thích cùng người ta ôm ấp hôn môi...
"Bạn bè mà anh nói chính là hai người đó sao? Anh với bạn bè khi gặp nhau đều làm những chuyện như vậy à?" Giận dữ cầm một xấp ảnh đập vào mặt Ôn Lương.
Trong các bức ảnh đang dồn dập hạ cánh xuống nền đất đang ngửa lên, có vì diễn trò mà để Lăng Tiêu ôm anh từ phía sau, thân mật dựa đầu ở trên vai anh, còn có lúc anh vì muốn trêu chọc Larry mà hôn lên môi cậu ấy.
Rõ ràng anh không có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào với hai người họ, thậm chí đến ham muốn dục vọng cũng đều không có. Nhưng nhìn những bức ảnh này lại có vẻ như vô cùng ám muội.
"Con mẹ nó, anh có biết tôi đã đợi anh cả đêm không!" Ôn Du Phi biết dáng vẻ hiện tại của mình rất nực cười, cố tình gây sự, kích động chất vấn vô lý. Nhưng trái tim đau đớn như bị người ta khoét một lỗ lớn, đau đến khiến anh muốn phát điên, nếu như không phát tiết ra ngoài, nhất định anh sẽ điên thật mất.
Khi thấy những tấm ảnh được thủ hạ mà anh phái đi theo dõi anh trai thì, anh đã chọn cách lặng lẽ ở trong phòng anh trai chờ anh ấy về, mà không phải chạy đến quán bar kéo về, bởi vì anh biết anh sẽ không kiềm chế nổi mà bóp chết anh ấy.
Anh muốn tặng quà sinh nhật cho anh trai, nên đã đặc biệt bay đến nước F để đặt thợ làm. Bởi vì yêu cầu chế tác khắt khe, mà thời gian hoàn thành món quà bị kéo dài, không thể đưa cho anh trai vào đúng ngày sinh nhật được. Ngày hôm nay nhận được điện thoại nói món quà đã hoàn thành, phấn khởi bừng bừng tự mình chạy tới lấy, còn muốn cho anh trai một niềm vui bất ngờ. Nhưng không ngờ anh trai đã cho anh một niềm vui bất ngờ trước rồi... Vui đến mức muốn giết chết anh ấy, cho anh ấy nằm trong quan tài làm bằng thủy tinh giống công chúa Bạch Tuyết, cả ngày lẫn đêm mang theo, như vậy anh trai sẽ ngoan ngoãn hơn.
Tiệc rượu đêm đó nói những lời kia với anh trai vốn còn có chút hổ thẹn... Bây giờ anh lại có một ý muốn... thực hiện tất cả những gì đã nói lúc đó.
"Tôi muốn làm gì, muốn ở cùng ai, có liên quan gì tới cậu sao?" Đã không nể mặt mũi, mà lại lấy thái độ ôn hòa, nhẫn nại ra che đậy, không khỏi quá buồn cười."Cậu chỉ là em trai trên danh nghĩa của tôi, ngoài chuyện đó ra, chúng ta chẳng có bất cứ quan hệ gì cả." Giọng điệu Ôn Lương nhàn nhạt trình bày sự thật, ánh mắt lưu ly lộ ra vẻ xa cách, cùng mặt mày lạnh nhạt, khiến Ôn Du Phi càng thêm tức giận.
"Không có bất cứ quan hệ sao?" Ôn Du Phi giận dữ cười, "Vậy tôi sẽ cho anh biết chúng ta là quan hệ gì." Hai tay ghì chặt vai Ôn Lương, mạnh mẽ áp chế đối phương lên bức tường gần đó, thân thể và bức tường xi măng lạnh lẽo va đập vào nhau phát ra tiếng vang lớn, hành động có thể nói là vô cùng thô bạo.
Còn chưa đợi thân thể Ôn Lương phản ứng lại với sự đau đớn vừa mới va đập, Ôn Du Phi đã thô bạo hôn lên, hoặc có thể không được gọi là hôn. Không có một chút dịu dàng âu yếm, chỉ đơn giản là phát tiết cơn giận của bản thân, tựa như dã thú gặm cắn bờ môi non mềm.
Với khoảng cách tiếp xúc bằng không, hơi thở đều phả lên trên mặt của đối phương. Môi lưỡi giao hợp mãnh liệt, trong miệng đều là hương vị của người kia, khiến cho người ta cảm thấy... vô cùng buồn nôn. Lại đang phát điên gì đây? Ôn Lương cau mày, hai tay chống đỡ trên lồng ngực Ôn Du Phi, dùng sức đẩy ra.
"Gần gũi với tôi khiến anh khó chịu đến thế sao?" Sự kháng cự của Ôn Lương đối với Ôn Du Phi như là gãi ngứa, điều Ôn Du Phi căm ghét nhất chính là sự phản kháng của Ôn Lương là đối với anh. Một tay kéo tóc Ôn Lương, để cho anh ấy ngẩng đầu lên nhìn thẳng lửa giận của anh, "Hoá ra không phải anh thích tôi sao? Không phải anh rất vui khi tôi làm như vậy à? Cái bộ mặt đó là làm sao thế? Khi hai người kia ôm anh, không phải anh cười rất vui vẻ hửm? Sao bây giờ không cười nữa, anh cười đi nào..." Trong bức hình khi anh ấy nhìn hai người họ, lộ ra ý cười dịu dàng, thật sự là chói mắt cực kỳ.
"Nhất định anh phải khiến tôi tức điên mới chịu được sao? Tôi cũng không muốn thô lỗ với anh như vậy đâu, không nghĩ tới..." Mắt phượng hẹp dài híp lại, khí thế kia khiến người ta không khỏi sửng sốt, môi mỏng khẽ nhếch, giọng điệu dịu dàng quyến luyến nói ra những lời lãnh khốc tàn nhẫn, "Thì ra anh trai không thích tôi đối xử dịu dàng với anh, nếu tôi tiếp tục nhẫn nhịn, như thế sẽ phụ lòng kỳ vọng của anh trai rồi..." Một tay nắm lấy cổ áo Ôn Lương, dùng sức kéo một cái, cúc áo làm bằng bạc được cài chỉnh tề gọn gàng trên chiếc áo khoác màu nâu sẫm có giá trị không nhỏ, lần lượt rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, va chạm phát ra tiếng vang lanh lảnh.
"Đủ rồi..." Tay Ôn Du Phi xé rách quần áo của anh, thân thể lùi lại một chút, bởi vì thế mà tay chân của Ôn Lương được tự do, phẫn nộ đấm một cái lên mặt Ôn Du Phi.
"Anh..." khóe miệng Ôn Du Phi nhanh chóng xuất hiện một vết bầm xanh xanh, cú đấm kia sức lực không nhỏ, dưới tác động cực lớn, Ôn Du Phi không cẩn thận cắn vào lưỡi của mình, bây giờ trong miệng đầy mùi máu tanh.
"Tôi chịu đựng cậu đủ rồi..." Ôn Lương dựa lưng vào vách tường, thân thể mềm mại rũ xuống như mất đi sức lực. Hai tay nắm lấy tóc của bản thân, "Tôi thật sự chịu đựng cậu đủ rồi..." Lông mày khẽ nhíu lại, như thể đang chịu đựng một nỗi thống khổ to lớn nào đó.
"Anh à..." Ôn Du Phi vừa chuẩn