Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù - Edit Version

Chương 42


trước sau


Edit: Zircon

Beta: Yuri

Món quà mà Ôn Du Phi tặng là một cây đàn dương cầm.

Từng đường nét trên thân đàn đều đẹp đẽ tinh tế, dù là một góc nhỏ không đáng chú ý đến cũng không tìm được nửa phần khuyết điểm, chế tác hoàn mỹ đến mức người ta khó có thể tin nổi. Bề mặt đàn đen nhánh, bóng loáng phản chiếu lại một tầng ánh sáng mỏng nhàn nhạt, nếu xét về bề ngoài như thế không thể nghi ngờ là vô cùng đẹp. Âm sắc cũng rất tốt, trong trẻo réo rắt như tiếng suối trong vắt chảy qua những tảng đá trên núi cao.

"Anh trai thích không?" Ôn Du Phi một tay ôm eo Ôn Lương, tựa đầu lên bờ vai Ôn Lương, gương mặt dịu dàng cọ cọ vào cô Ôn Lương, giống như một giống con mèo lớn đang làm nũng. Đôi mắt nhìn Ôn Lương không chớp, vừa chờ mong vừa thấp thỏm.

"Thích." Ôn Lương nở nụ cười đưa ra một đáp án khẳng định.

Bất kể là hình dáng hay âm sắc của nó đều có thể gọi là rất hoàn hảo, hẳn là một chiếc đàn mà bất cứ một người chơi dương cầm nào cũng đều tha thiết mơ ước có được, vì thế anh thích cũng là điều... đương nhiên. Động tác ngón tay chạy dọc theo từng đường nét của chiếc dương cầm không dừng lại chút nào, Ôn Lương nghĩ, có lẽ anh cũng không thích âm nhạc nhiều như anh đã nghĩ.

"Anh trai thích thì tốt rồi." Ánh mắt Ôn Du Phi sáng lên, nắm tay Ôn Lương, càng thêm thâm tình chậm rãi thổ lộ tâm ý với Ôn Lương: "Chỉ cần anh trai thích, thứ gì em cũng nguyện ý làm cho anh."


Điều anh thích nhất là cách xa em một chút, càng xa càng tốt. Ôn Lương yên lặng nghĩ thầm, nhưng cũng không nói ra miệng để rước cơn tức giận của Ôn Du Phi.

"Tiểu Phi nhọc lòng rồi." Khóe môi anh cong lên, cả người càng trở nên nhu hòa.

Chiếc dương cầm này đời trước Ôn Lương đã thấy qua, nói đúng ra là nhìn thấy trên tạp chí. Đó là tác phẩm của một vị chế tác nhạc cụ nổi danh thế giới khiến anh cũng hơi có lòng ngưỡng mộ ngắm nhìn nó. Chẳng qua kiếp trước thì thời gian chiếc dương cầm này xuất hiện muộn hơn một chút, khi đó anh đã từ bỏ niềm yêu thích đối với dương cầm, bận rộn vất vả trên thương trường vì Ôn Du Phi.

Quả nhiên, tuy là đồ vật mà mình từng muốn, nhưng khi nó thực sự đến tay, anh lại không có một chút vui vẻ nào, thậm chí một tẹo tình cảm khi đó cũng chẳng xuất hiện.

Không chỉ là đồ vật, còn bao gồm cả con người nữa.

Hoặc có thể nói là, không phải do món quà mình từng muốn có bây giờ không còn khao khát nữa, mà là không còn cảm xúc với người tặng quà.

Chỉ còn lại chán ghét đến cực điểm thôi.

"Anh trai có muốn đàn thử một lần không?" Không giống như ngày thường khi Ôn Lương chăm chú luyện tập thì cố ý quấy rầy, lần này Ôn Du Phi lại mười phần nhiệt tình đề nghị.

"Không cần." Ôn Lương hơi dùng sức, rút tay mình từ trong tay Ôn Du Phi ra, "Hôm nay không muốn chơi đàn gì cả."

"Nhưng em muốn thấy anh trai đàn nó." Ôn Du Phi kiên nhẫn dây dưa, nụ cười còn mang theo một loại thỏa mãn kì lạ, "Khi anh trai đánh đàn nhìn rất đẹp, em hy vọng anh trai có thể chơi đàn dương cầm mà em tặng anh."

Ôn Lương dùng sức một lần nữa muốn rút tay ra nhưng không thành công. Ôn Du Phi hai tay nắm chặt, khớp xương ngón tay hơi hơi đau.

"Tiểu Phi đã muốn nghe, vậy anh đàn cho tiểu Phi nghe là được." Ôn Lương hơi nhếch khóe môi đắng chát, vừa hợp biểu đạt rằng mình khó cự tuyệt thỉnh cầu của đối phương mà cảm thấy bất đắc dĩ.

Bị người ta nửa ép buộc nửa yêu cầu làm một việc mà mình không muốn, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không trở nên liều lĩnh bộc phát vì không chịu đựng được, anh cần phải giả tạo bề ngoài anh em thâm tình như vậy.

"Tiểu Phi?" Rõ ràng đã đáp ứng yêu cầu rồi, nhưng tay Ôn Du Phi vẫn như cũ không buông ra, Ôn Lương nghi ngờ nhíu mày.

Ôn Du Phi lộ ra một nụ cười hồn nhiên như trẻ con, giọng điệu thân thiết làm nũng: "Anh đàn bản Fur Elise được không, em muốn đàn cùng anh." Đôi tay nắm chặt không thể nghi ngờ là lời tuyên bố không chấp nhận sự từ chối của Ôn Lương.


"Được." Ôn Lương cong khóe môi, không hề có vẻ không tình nguyện, chỉ là bên trong đôi mắt có chút tối tăm khó hiểu, nhưng lại được che giấu rất không, không bị Ôn Du Phi phát hiện ra.

Ôn Du Phi không biết đánh đàn, anh không có kiên nhẫn với thứ đồ chơi kia, bản Fur Elise kia cũng là do gần đây bỏ thời gian ra miễn cưỡng cũng có thể nhớ được phổ nhạc.

Hai người hợp tấu hoàn toàn không cân đối, hoặc dứt khoát nói là hỏng bét đến cực điểm. Tiết tấu của Ôn Du Phi luôn chậm hơn Ôn Lương một hai nhịp, một bản nhạc du dương trầm bổng cứ thể mà trở thành hỗn loạn rời rạc.

Ôn Du Phi nghe không hiểu những thứ này, cũng chẳng thèm để ý đến. Anh rất thỏa mãn, giống như đã rất lâu rất lâu rồi mới lại trải qua cảm giác thỏa mãn như vậy. Ở cùng với anh trai, cùng nhau đàn một bản nhạc tình như vậy, thật giống như hai người họ thực sự là một đôi tình nhân.

Đến khi nốt nhạc cuối hạ xuống, sắc mặt Ôn Du Phi vô cùng dịu dàng, hai tay ôm

lấy vòng eo gầy của Ôn Lương, đầu tựa lên cổ Ôn Lương, sợi tóc mềm mại có trên mặt Ôn Lương, giống như một con mèo to lớn đã hoàn toàn bị thuần phục, hướng về chủ nhân cầu sủng ái.

"Anh trai, em rất vui."

Ôn Lương cười cười, độ cong ở đuôi mắt sâu hơn một chút, không nói gì, ngón tay thon dài trắng nõn, vừa yêu thương vừa vỗ về từng chút chơi đùa với tóc Ôn Du Phi. Khóe môi dịu dàng nhếch lên, ánh mắt nhìn Ôn Du Phi còn dịu dàng hơn gấp mấy lần nước trong hồ xuân tháng ba.

Ôn Du Phi vui sướng vuốt ve khuôn mặt Ôn Lương, gần như là thành kính hôn lên đôi mắt Ôn Lương, cánh tay không tự chủ siết chặt thêm một chút, càng dựa sát vào Ôn Lương hơn.

Loại cảm giác này anh rất thích. Không biết từ khi nào nỗi niềm bất an lo được lo mất lúc này đã yên ổn lại. Chỉ cần anh trai vẫn yêu anh, chỉ cần anh bỏ thêm một chút kiên nhẫn nữa, anh chắc chắn có thể đạt được thứ mình muốn.

Ôn Lương tùy ý để Ôn Du Phi ôm chặt mình, không giãy dụa cũng không phản kháng, xoa xoa tóc Ôn Du Phi một lúc, tròng mắt trong như thủy tinh lộ ra những tia nắng ấm dịu trong ngày đông khiến người ta khoan khoái ấm áp.

Diễn xuất thực sự không chỉ là khống chế nét mặt của mình mà ngay cả ánh mắt cũng không được tiết lộ tâm tình của bản thân. Mặt ngoài ôn nhu như thế nào, cũng không ngăn được nội tâm bên trong lạnh lẽo cứng rắn như khối băng ngàn năm.

Có lẽ thiên phú xuất sắc nhất của người nhà họ Ôn là diễn kịch.

Nếu không như vậy thì sao Ôn Việt Trạch có thể lừa được mẹ của Ôn Lương và Ôn Du Phi vốn có xuất thân cao quý cảm mến ông, không cần danh phận đi theo ông.

Ôn Du Phi rõ ràng không yêu anh, lại có thể dỗ dành khiến anh cảm thấy em ấy thực sự có tình cảm với mình, rồi nỗ lực ngu ngốc trong nhiều năm như thế.

Mà bây giờ anh chán ghét Ôn Du Phi như vậy, vẫn có thể khiến cho em ấy dễ dàng tin tưởng những biểu hiện ma quỷ bên ngoài kia.


Ôn Lương cười rất hòa nhã, trong lòng lại thầm lặp đi lặp lại câu hỏi anh luôn muốn chất vấn Ôn Du Phi trong kiếp trước: "Sao em có thể đê tiện như vậy?"

Đây cũng chính là điều mà hiện tại Ôn Lương rất muốn hỏi Ôn Du Phi.

Anh đang lừa gạt em, em lại vui mừng không thôi chỉ vì một thái độ mềm mại mặt ngoài của anh, rồi còn ra sức lấy lòng.

Lúc anh yêu em, cam tâm tình nguyện vì em nỗ lực hết thảy, nhưng em lại đối với một người sẵn sàng dâng hiến tất cả dịu dàng quan tâm như xa như gần.

Kiếp trước, Ôn Cẩm Dương và Ôn Du Phi dậy dưa mập mờ nhiều năm, thậm chí sau này khi đã chính thức ở bên nhau, thái độ của em ấy với anh cũng là lúc nóng lúc lạnh khiến người ta nhìn không thấu.

Nhìn bản thân mình ở đời trước chỉ thấy mình là một kẻ sĩ diện, Ôn Du Phi vẫn luôn không thích. So với bây giờ thì xem ra Ôn Du Phi thích cái dáng điệu muốn từ chối nhưng lại chứa vẻ mời chào, mà Ôn Cẩm Dương chẳng qua đã thấy rõ điều này trước anh.

Hóa ra người mà anh vẫn luôn yêu lại là một kẻ hâm có khuynh hướng tự ngược. Không biết quý trọng người yêu mình, đối xử tốt với người ta, lại chỉ đi quan tâm những người mình cầu mà không được, đây còn không phải là tự ngược sao?

Thật sự là một kẻ... đáng khinh.

Ôn Lương lẳng lặng đặt tay lên đầu vai Ôn Du Phi, ghé vào tai Ôn Du Phi nói nhẹ một câu: "Tiểu Phi vui là được." Tiếng nói mềm mại còn mang theo vài phần bất đắc dĩ và cưng chiều, hơi thở ấm nóng quẩn quanh bên tai Ôn Du Phi khiến trái tim anh không giữ được khẽ run lên một cái.

Khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, dáng vẻ thân thiết vô cùng, chỉ xem mặt ngoài chắc chắn là một loại tình cảm anh em trai ấm áp hợp chuẩn.

Nhưng có một câu là "lòng người khó dò".

Lồng ngực của người đang ôm anh cứng rắn chắc nịch lại rất ấm áp, thoải mái và dễ chịu, dường như cả không khí lạnh cuối thu cũng bị nhiễm nhiệt từ sự ấm áp này, nhiệt độ trở nên thích hợp hơn.

Hai người cứ như vậy duy trì tư thế ôm và được ôm, không nói với nhau thêm câu nào, nếu bỏ qua suy nghĩ và cảm thụ hoàn toàn trái ngược nhau thì còn có sự ăn ý rất ấm áp.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện