Ngồi trên xe mà lòng Hoàng Minh cứ bị câu chuyện vừa rồi làm cho không thể tập trung trở lại được. Anh nhớ lại ngày mà Bạch Thiên xuất hiện trong giấc mơ đầu tiên sau khi anh sống lại. Cậu ta nói đây chính là cơ hội cho anh.
Chẳng lẽ nó thật sự ứng vào giây phút hiện tại hay sao. Những gì đang xảy đến chính là những gì anh trong lần sống trước đã một lần bỏ qua. Lần trở lại này chắn chắn sẽ không hề dễ dàng.
“Hồ Bạch Thiên, rốt cuộc cậu là ai?”
Sau khi từ trường đại học trở ra Bạch Thiên liền đi tìm một người. Người mà cậu đã nhìn thấy từ trong khoảng ký ức của tên hai lần nhắm vào Hoàng Minh mà đâm xe vào.
“Sắc mặt ngươi khá hơn nhiều rồi…” Phong Vũ rót một loại nước có màu xanh ngọc vào ly rồi mang tới để trước mặt Bạch Thiên. “Cái này sẽ có ích cho ngươi. Uống đi.”
Bạch Thiên không chút nghi ngờ cầm ly nước lên ngửi một chút rồi uống một ngụm nhỏ. Mùi vị quá tệ. Vừa đắng vừa chát chưa kể vừa trôi tới cuống họng liền làm tê cứng tất cả dây thần kinh ở đó. Nhưng khi vừa hết tê và có cảm giác trở lại thì mắt cậu liền sáng lên. Cậu nở một nụ cười.
“Tuyết liên hoa?”
Tuyết liên hoa là một loại thảo dược mà các hồ ly linh rất thích ăn. Ở nơi hai người họ từng sống thì tuyết liên hoa chỉ xuất hiện ở duy nhất ở một hang động nên đỉnh núi nơi khí hàn bao phủ quanh năm. Cửa hang động này rất nhỏ. Nếu muốn vào thì chỉ có thể biến trở lại thành dạng hồ ly rồi lẻn vào. Bạch Thiên lúc còn ở đó hầu như ngày nào cũng bốc vài hoa mang về.
Loài hoa này đối với hồ ly tinh nếu sử dụng liều lượng bình thường sẽ có tác dụng làm cho họ cảm thấy thư giản và tỉnh táo. Nhưng nếu lỡ ăn quá nhiều sẽ dẫn đến rối loạn khả năng tự chủ. Nặng hơn sẽ mất khả năng điều khiển hành vi. Có những hồ ly tinh khi biến về dạng thú lỡ ăn quá nhiều đã phải mất hơn mấy ngày mới trở về dạng người được.
Phong Vũ hiếm hoi nhếch lên một nụ cười khác coi như đáp trả. Rót cho mình một ly nước lọc khác rồi xuống bên cạnh. “Ngươi sẽ không có lý do mà đến tìm ta.”
“Nghi ngờ người khác như vậy không tốt. Ta đến để mua thuốc. Loại mà hôm đó ngươi cho ta uống. Ngươi làm gì mà nghĩ nhiều như vậy? Có phải có chuyện sợ ta biết được.”
Phong Vũ nghe xong nhẹ nhàng xoay người hướng ánh mắt vào Bạch Thiên. Tựa người vào ghế rồi xoay xoay chiếc nhẫn trên tay mình.
“Ta thì chẳng có gì phải sợ.” Nói xong đứng dậy đi về phía tủ thuốc lấy ra một hộp nhỏ. Mở ra trong đó có năm lọ thuốc. Sau đó đưa lên trước mặt Bạch Thiên. “Thứ thuốc này chỉ có thể giúp ngươi trong một lúc