Hoàng Minh ở bên cạnh bị làm cho giật mình.
Bạch Thiên xoay nhanh bánh lái tắp xe vào lề.
Nét mặt khẩn trương, nhìn chằm chằm Hoàng Minh.
Anh ta lúc này mặt trơ ra vì bị giật mình.
“Cậu lại làm sao? Kích động như vậy?”
Bạch Thiên tặc lưỡi một cái rồi giữ lấy vai của Hoàng Minh, từng chữ nói rõ.
“Tôi đã từng thấy Đăng Khoa giằng co với một người con trai.
Giằng co rất dữ dội, ban đầu không nhớ ra, thảo nào nhìn Phú Kỳ tôi cứ thấy có chút quen.
Nhưng không nhớ được, bây giờ thì nhớ ra rồi.”
Hoàng Minh chau mày.
“Ý cậu là hai người đó cãi nhau? Đăng Khoa và Phú Kỳ?”
Bạch Thiên gật gật đầu.
Mặt kê sát gần hơn.
“Lần đó tôi có nghe Đăng Khoa nói những câu đại loại như đừng nghĩ là cậu ta không biết Phú Kỳ đang làm gì?”
Hoàng Minh mặt đanh lại.
“Đăng Khoa trong chuyện này.
Không phải hoàn toàn không biết.”
“Đúng vậy, nhưng bây giờ tất cả đều là những nghi ngờ của tôi.
Ít ra mọi thứ cũng không còn nằm ở ngỏ cụt nữa.”
Bạch Thiên mặt lúc này chỉ còn cách Hoàng Minh tầm một gang tay.
Không nhịn nổi nét mặt hút hồn mình trước mắt.
Hành động quyết đoán, một phát hôn ngay lên má Hoàng Minh một cái.
Nhanh tới mức khi Hoàng Minh nhận ra mình vừa bị lợi dụng thì Bạch Thiên khuôn mặt khắc lên hai chữ “mãn nguyện” ở ghế lái.
Còn mặt anh thì đã ửng đỏ hết cả lên.
Tối đó vừa về tới nhà Hoàng Minh mới bắt đầu để tâm trí tự hệ thống lại những gì vừa xảy ra.
Nhưng tất cả đều bớt quan trọng, khi anh nhớ về chuyện của anh và Bạch Thiên.
Thực sự đã tiến hơn một bước rồi sao? Không biết là đúng hay sai.
Anh chỉ biết được một điều, gánh nặng đè lấy tâm tư của anh gần đây một phát tẩy sạch.
Anh mỉm cười với chính mình một cái rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Bạch Thiên thì không đi thẳng về nhà mà bắt xe đi tới công ty của Chân Thái Phùng trước.
Vừa dừng ở cổng và bước xuống thì tất cả nhân viên ở đó liền cuối gập người chín mươi độ để chào đón.
Cậu không một chút quan tâm đi thẳng đến thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao.
Bấm tầng chín và rất nhanh đã có mặt ở trước cửa phòng ông ta.
Phòng của Chân Thái Phùng được mở bằng vân tay.
Chỉ có những người thân cận mới có thể tự ý ra vào.
Đương nhiên là Bạch Thiên là một trong số đó.
Lúc cậu đi vào thì ông ta không có ở trong phòng, cũng đúng thôi do hôm nay cậu là đến không báo trước.
Ông ta cũng không đợi sẵn cậu đến để gặp.
Bạch Thiên đi vòng qua phía bàn lớn rồi ngồi vào chiếc ghế để ngay ngắn ở đó.
Tự rót cho mình một ly nước rồi thảnh thơi mà đợi.
Trong lúc buồn chán còn mở điện thoại nhắn vài tin nhắn sến súa cho Hoàng Minh.
“Bây giờ nếu nói nhớ anh chắc không bị mắng nữa đâu nhỉ?”
Không thấy tin nhắn trả lời nên cậu lại thêm túc bồi thêm một tin nữa.
“Lần này là anh chủ động cơ đấy, bây giờ nhớ lại gai óc liển sởn lên mấy đợt.”
Vẫn không thấy hồi âm, vừa mới định mở tin nhắn ra nhập thêm một tin nữa thì liền có tiếng báo nhận vân tay thành công từ phía cửa lớn.
Bạch Thiên ngưng động tác, mặt cũng ngưng cười, ngước lên nhìn người đàn ông đang bình tĩnh đi vào.
Không hề lộ ra chút bất ngờ khi thấy Bạch Thiên đang chễm chệ ngồi trên ghế.
“Cậu đến đây làm gì?” Chân Thái Phùng hỏi mà còn không thèm nhìn lấy Bạch Thiên một cái.
Cởi áo vest bên ngoài móc lên, sau đó rót cho mình một ly nước rồi mới trở về bàn làm việc.
Ngồi trên ghế chủ tịch, lúc này mới chịu nhìn thẳng vào cậu ta.
Bạch Thiên từ từ đứng dậy, khoanh tay và đi về phía của ông ta.
Cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi cần