Editor: demcodon
Hoa cúc dại nhỏ màu tím mang theo một hương
thơm nhẹ. Hình tượng lôi thôi lếch thếch của Sở Từ thật ra có vài phần
phù hợp với màu sắc tự nhiên hôm nay.
Thôn Thiên Trì gần như là
khắp đồi núi đầy hoa cúc dại. Mỗi khi đến mùa này, các cô gái trong thôn đều kết thành từng nhóm đi hái chung dùng để đan vòng hoa và cài tóc.
Màu sắc đẹp hơn hoa cài đầu mà người bán hàng rong bán nhiều. Tất nhiên, còn có mấy cậu bé tương đối hiểu biết đã học được hái hoa như vậy. Sau
khi phơi khô làm dược liệu bán ở trạm thu mua đổi lấy dụng cụ trong nhà.
Sở Từ gần đây mặc dù tương đối bận, nhưng cũng chưa từng rãnh rỗi. Thỉnh
thoảng bắt gặp mấy cây có màu đẹp ở bên đường cũng sẽ hái vào trong giỏ, thậm chí còn dành thời gian trồng một ít vào không gian. Hơn nữa nàng
luôn cảm thấy những thứ trồng trong không gian đều phát triển mạnh mẽ
hơn bên ngoài, lấy ví dụ từ gieo trồng dược liệu mấy ngày trước đó. Bảy
mẫu ruộng dược liệu ở bên ngoài mới khó khăn lắm nẩy mầm, nhưng trong
không gian đầu xác thật đã mọc ra một số nhánh nhỏ, tốc độ sinh trưởng
của thực vật đúng là nhanh hơn một chút.
Đặc biệt là sau khi nàng ăn qua một viên linh quả kéo dài tuổi thọ, thực vật phát triển càng rõ
ràng hơn, hẳn là một chức năng đặc biệt của không gian.
Sở Từ
thích loại màu sắc thanh tú này. Đặc biệt là sau khi bị Từ Vân Liệt khen một câu thì lập tức hái rất nhiều hoa cài lên trên đầu mình. Nhưng sau
khi cài xong nhìn lại biểu cảm hơi run rẩy của mọi người nhất thời lại
mất hứng nhìn Từ Vân Liệt.
Quả nhiên người ngốc lâu ở trong quân
đội giống như bọn họ đều không có thẩm mỹ. Nàng cảm thấy mình đẹp giống
đóa hoa, Từ Vân Liệt hiển nhiên cũng vậy. Nhưng ở trong mắt người ngoài
đóa hoa tươi này lại là cắm trên bãi phân trâu.
Sở Từ không phải
người biết thẹn thùng, thoải mái mang theo hoa thản nhiên đứng lắc lư ở
trước mặt người khác một vòng rồi sắp xếp mọi chuyện. Sau đó rất tự
nhiên rời đi, không hề cảm thấy thẹn thùng.
"Tôi có phải hoa mắt
hay không? Vừa rồi Sở Từ cười tại sao lại cảm thấy hơi đáng thương?" Chú Trương Ngũ nhịn không được lẩm bẩm một câu.
Thật ra mà nới, ánh
mắt đầu tiên nhìn thấy Sở Từ cài hoa theo bản năng có loại cảm giác khó
có thể giương mắt lên nhìn. Thậm
chí cảm thấy đây là người xấu xí đang
lên cơn. Dù sao Sở Từ nhiều năm trước tới nay cho bọn họ ấn tượng đã
muốn ăn sâu bén rễ. Nhưng nếu cẩn thận nhìn lên, loại suy nghĩ này lại
tan biến ý một chút.
Có rất nhiều con bé cài hoa, một đám ngây
thơ hồn nhiên. Nhưng nếu bị người nhìn thấy những bé gái này ít nhiều
cũng hơi ngượng ngùng hoặc là vẻ mặt khoe ra. Nhưng Sở Từ không có, dáng vẻ tự nhiên ngược lại có vẻ rất tự tin. Hơn nữa không thể không nói làn da cô hiện tại ngày càng trắng, phối lên màu tím này cũng không có vẻ
già đi, trông rất có khí chất. Khi cười lên thì đôi mắt hơi ranh mãnh
những lại có phong cách riêng.
"Không phải sao? Con bé này hiện
tại có thể nhìn ra được thủy thần. Nhưng nghĩ kỹ lại, năm đó mẹ nó chính hoa khôi trong thôn chúng ta. Sở Từ nếu không mập một chút cũng sẽ
không kém hơn chỗ nào." Người đàn ông bên cạnh mở miệng nói.
Nhắc đến Sở Tú Hòa năm đó có không ít người tỏ ra luyến tiếc.
Nhà họ Sở và bọn họ mặc dù một người ở thôn nam còn một người ở thôn bắc.
Nhưng trước kia đều cùng nhau làm việc kiếm điểm công. Cho nên nơi này
cũng không ít thanh mai trúc mã với bà. Sở Tú Hòa trông rất đẹp, tính
cách cũng hoạt bát. Cho nên năm đó vẫn rất được hoan nghênh. Nếu không
phải đã sớm chọn ra Từ Phú Niên, người cầu hôn khẳng định sẽ càng nhiều. Thậm chí năm đó lúc Sở Tú Hòa qua đời cũng có không ít người đau buồn
vì bà một thời gian. Cho đến khi mọi người đều có gia đình và con cái,
loại tình cảm ngây ngô này mới trôi đi, thậm chí chôn vùi mãi mãi. Nếu
không phải vừa rồi Sở Từ cười khẽ, bọn họ thậm chí đều không nhớ nổi
chuyện quá khứ.