Editor: demcodon
Sở Tú Hòa sai ở chỗ dễ tin vào tình yêu và
đàn ông đã chọn trước đó. Những người cùng tuổi với bà trong lòng đều rõ ràng. Nếu không phải Từ Phú Niên cố ý dụ dỗ, một cô gái hiểu chuyện như vậy sẽ không có thai trước khi kết hôn. Cho nên lúc này không ít người
đều tràn ngập cảm khái, lại nhìn Sở Từ cũng càng thêm thuận mắt.
Chẳng qua lúc này Sở Từ đã không còn ở bên nhà mới này mà trở về trong nhà nhỏ Thôi Hương Như ở tạm tiếp tục làm nghề mộc.
- -- ---
Ngày hôm sau, nhà mới xây đã hoàn thành.
Cây xanh lớn thành bóng râm, nước biếc vờn quanh. Sau khi đặt cánh cửa gỗ
sơn đỏ đã chuẩn bị sẵn lắp vào, ngôi nhà ngói khang trang gạch xanh của
nàng hiện ra ở trước mặt. Bốn phía ngôi nhà thoải mái hơn từ đường đơn
sơ rất nhiều. Hơn nữa trên mặt đất trong sân Sở Từ còn đặc biệt tìm
người mua một ít gạch đá thô về trải một lớp, nên mặc dù trời mưa cũng
không cần lo lắng trong nhà bùn đất lầy lội khắp nơi.
Khi ngôi
nhà xây dựng xong, Trương Quế Vân mang mấy con gà của Sở Từ đến trực
tiếp ném thẳng vào vườn trong sân. Trong vườn trước mắt ngoài bùn đất
sạch sẽ thì không có thứ gì, chuồng gà vẫn cần làm một cái khác. Nhưng
chút vấn đề nhỏ này căn bản không làm khó được nàng.
"A Từ, cháu
có biết thuốc trị cháy nắng của mình hiện tại bán được bao nhiêu hộp
không?" Trương Quế Vân nhìn thấy Sở Từ hiển nhiên hơi kích động, không
đợi Sở Từ nói chuyện đã mở miệng nói: "Đã được 100 hộp rồi! Lúc này chỉ
mới 4-5 ngày đã bán được 100 hộp, chính là 100 đồng..."
Giá lấy
hàng từ chỗ Sở Từ mỗi hộp là 1 đồng, mà chồng bà đã bỏ thêm 2 hào tiền
lời. Nhưng mặc dù chỉ là 2 hào cũng làm cho nhà bọn họ thu nhập hơn 20
đồng!
Khi người khác một tháng chỉ có thể kiếm được 4-50 thì
chồng của bà chỉ dùng mấy ngày đã kiếm được một nửa thu nhập. Nhưng lại
không tính chồng giúp Sở Từ thu mua dược liệu và tiền bán hàng hóa nhỏ
khác ngày thường!
Sở Từ cũng hơi ngạc nhiên, nhưng càng thêm
khẳng định năng lực của Trương Bảo Sơn. Thuốc trị cháy nắng mặc dù hiệu
quả tốt. Nhưng nếu không có một cái miệng khéo léo của ông thì các cô
gái căn bản sẽ không tin tưởng.
"Chú cháu nói, gần đây mấy thôn
gần đây đều rất phổ biến thuốc trị cháy nắng này. Có lẽ còn
có thể bán
thêm một thời gian. Nhưng cũng chỉ 1-2 tháng mà thôi. Chờ đến mùa đông
thì các cô gái đều bọc kín mít này, cũng không cần dùng thuốc trị cháy
nắng này phơi." Trương Quế Vân nói.
Bà nói những lời này cũng là
lo lắng sau hai tháng nữa thuốc này không thể bán được. Đến lúc đó nếu
như Sở Từ nghĩ đàn ông nhà bà không đủ tận tâm thì không tốt.
Điều này Sở Từ cũng sớm đã nghĩ tới, lập tức cười trả lời: "Thuốc này lúc
nào bán không được nữa thì kêu chú Bảo Sơn nói trước cho cháu biết một
tiếng. Trong khoảng thời gian này cháu nghiên cứu ra thuốc trị tổn
thương do lạnh. Chờ đến mùa đông, đúng lúc có công dụng."
Trương Quế Vân hơi sửng sốt khi cô nói ra điều này, há miệng thở dốc nói không thành lời.
"Cháu.. cháu đã nghĩ ra cách mới à?" Trương Quế Vân nhịn không được nói.
Thuốc trị cháy nắng đã thu nhập khủng. Tối hôm qua, bà vừa nghe chồng nói
thuốc trị cháy nắng này bán không được bao lâu nữa phải ngừng, trong
lòng đau nhói. Vì chuyện này cả đêm cũng không ngủ ngon. Hôm nay nóng
người trong miệng còn phồng rộp.
Chỉ là bà trăm triệu không nghĩ
tới tâm lý của Sở Từ còn tốt như vậy. Bà mới đề cập một chút thôi thì
con bé này cũng đã nghĩ đến đường lui rồi. Ngược lại cũng trách không
được đàn ông nhà mình gần nhất không ngừng khích lệ Sở Từ hiểu chuyện,
nói cô là người làm việc lớn.
Tất nhiên, Sở Từ có thể làm việc
lớn hay không bà thật sự không biết. Chỉ là cảm thấy con bé này xác thật hơi khác với những con bé trong thôn bọn họ. Lúc nói chuyện và làm việc đều lộ ra sự khôn khéo. Hơn nữa rõ ràng mỗi lần làm ra thứ gì đều rất
hiếm lạ, cố tình ở trong mắt cô lại coi như chuyện bình thường, càng
thêm làm cho bà khó hiểu.