Editor: demcodon
Lúc Từ Vân Liệt đang nghĩ ngợi thì Vương thị đỡ Sở Thiên Dùng treo nước mắt đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt hung ác
không có một chút kiên nhẫn.
"Cậu tên là Từ Vân Liệt phải không,
nghe nói còn là quân nhân, sao không ngốc ở trong quân đội đi trở về làm gì? Tôi thấy nhà nước chính là uổng công tốn tiền nuôi cậu, tương lai
lên chiến trường cũng nhất định làm kẻ phản bội! Sớm muộn gì cũng ăn
đạn!" Giọng Trương Hồng Hoa nham hiểm.
Từ lần trước gặp được Từ
Vân Liệt, bà đã để tâm hỏi thăm một chút. Cho nên biết Từ Vân Liệt là kẻ điếc. Lúc này cũng không sợ hắn nghe được.
Nhưng mà đoán khẩu
hình của Từ Vân Liệt mỗi ngày đều tiến bộ. Vương thị còn nói rất chậm,
ước gì có thể trút hết tất cả cáu giận trong lòng ra. Cho nên càng làm
cho hắn hiểu được rõ ràng.
Nhất thời sắc mặt hắn xanh mét, một
cơn tức giận trỗi lên trong lòng. Đột nhiên giơ tay tát vào mặt Vương
thị một cái "bốp". Hơn nữa độ cong cái tát của hắn không hề nhỏ, ngay cả Sở Thiên Dũng đứng bên cạnh Vương thị cũng đều gặp tai họa.
"Xúc phạm quân nhân, xử lý như kẻ địch!" Từ Vân Liệt trực tiếp hét lên lạnh lùng.
Sở Từ vừa thấy ánh mắt trong chớp mắt sáng lên, khóe miệng co rút hai cái, suýt nữa không nhịn được cười. Tiếp theo cũng chạy tới giơ tay tát lên
nửa bên mặt còn lại của Vương thị, tiếng càng thêm vang dội: "Mợ cả!
Quân nhân là thần thánh không thể xâm phạm! Mợ cũng không thể cái gì
cũng nói lung tung, tôi đánh mợ cũng muốn tốt cho mợ, không chừng anh Từ có thể nể mặt của tôi tha thứ cho mợ, mợ cũng đừng trách tôi!"
Nàng nói xong trông mong nhìn Từ Vân Liệt.
Vương thị sửng sốt, bị hai bàn tay đánh bà đều choáng váng không phân rõ đông tây nam bắc. Không phải nói hắn là kẻ điếc sao? Người bên thôn bắc này
tại sao ác ý như vậy? Vậy mà lừa bà!
"Cậu không phải kẻ điếc?" Vương thị há miệng thở dốc, cảm giác tê dại đau đớn.
Những lời này Từ Vân Liệt nhìn xem hiểu, nhưng lại không hé răng, nghiêm
trang giả vờ câm điếc, cố tình dáng vẻ nghiêm túc lại làm cho người ta
hơi nhút nhát. Tim Vương thị đập loạn lên, bắt đầu hơi thấp thỏm.
Không nói lời nào... rốt cuộc là có nghe hay không...
"Mợ, anh Từ bất tài sống ở trong quân đội 6
năm, đã giữ chức vụ Đại đội
trưởng nhỏ. Mặc dù người đã trở về, nhưng coi như là áo gấm về nhà. Chờ
lỗ tai khỏe hẳn còn phải quay lại tiếp tục làm cán bộ nhỏ..." Sở Từ ở
bên cạnh nói nhỏ.
Một chiêu này nàng dùng rất nhiều ở đời trước.
Một khi gặp công tử nhà nào ăn chơi trác táng thì nàng sẽ bắt đầu đếm số đầu người mình đã giết qua. Khi đó những tên bao cỏ vô dụng này sẽ lập
tức bỏ chạy, một câu cũng không muốn nói chuyện thêm với nàng.
Hiện tại nàng không có bản lĩnh, nhưng anh Từ có. So sánh với Vương thị. Đây chính là người một nhà.
Từ Vân Liệt vừa nhìn thấy cô hưng phấn kiêu ngạo, lại nhìn thấy khẩu hình
chữ "Đại đội trưởng", trong lòng cũng dâng lên một tia kiêu ngạo nhỏ:
Thân phận này cũng coi như không uổng công, coi như có tác dụng. Kỳ thật hắn lập công rất nhiều, lần này có thể trở về cũng không phải chỉ là
Đại đội trưởng mà thôi. Nhưng lỗ tai dù sao không tốt, cho nên có một số câu không cần thiết nói bây giờ.
Vương thị làm sao biết đâu được chức Đại đội trưởng là lớn thế nào. Ở trong mắt bà, mang chữ "trưởng"
là không thể trêu vào. Ví dụ như thôn trường, ví dụ như đội trưởng đội
sản xuất trước kia. Cho nên lúc này chỉ ngây ngốc nhìn hắn, không biết
phải làm sao.
Bà biết Từ Vân Liệt là quân nhân, người trong thôn
rất sợ hắn. Nhưng chỉ là kẻ điếc thôi, cũng không nghe thấy, làm sao
biết bà nói cái gì. Nhưng chính là không nghĩ tới hắn thật sự "nghe"
hiểu! Vương thị hoảng hốt ở trong lòng, thậm chí Sở Từ đánh một cái tát
kia cũng chưa kịp phản ứng, đã vội vàng bắt đầu nói xin lỗi: "Tôi... tôi không hiểu nhiều như vậy, không phải cố ý..."