Editor: demcodon
Sở Từ nghe được lời này của Vương thị trong
lòng rất vui mừng. Nhưng ngoài mặt lại âm nói: "Mợ vậy mà nói anh Từ
tương lai sẽ làm kẻ phản bội, chậc chậc. Mợ cả, tôi thật không biết nên
giúp đỡ mợ như thế nào. Vạn nhất lời này nếu như truyền vào trong quân
đội, không chừng sĩ quan cấp trên thật sự sẽ xử tội mợ coi rẻ quân
nhân..."
Sở Từ không hiểu pháp luật thời đại này, căn bản là
không biết có loại hành vi phạm tội này hay không. Nhưng tác dụng hù một người hẳn vẫn phải có.
Vương thị vừa nghe câu này sắc mặt đều
trắng, sợ hãi nhìn Từ Vân Liệt: "Vậy cũng không thể! Con... con tôi còn
nhỏ, không thể không có mẹ! Chúng... chúng ta đều chung một thôn, chỉ... chỉ đùa một chút cũng không được sao..."
Sở Thiên Dũng chính là
thằng nhóc hỗn láo, từ nhỏ không sợ trời không sợ đất. Trước mắt nhìn
thấy Vương thị bị khi dễ, há miệng ra mắng chửi: "Đứa con hoang tìm đàn
ông thô lỗ, tụi bây dám đánh tao. Tao sẽ kêu ba tao và ông nội tao
đến... ưm..."
Nói đến đây bị Vương thị bịt miệng.
"Nó còn
nhỏ, không hiểu chuyện..." Bà vội vàng nói. Sở Từ chết tiệt, tại sao
quen một nhân vật lớn như vậy chứ? Dáng vẻ nó xấu như thế, cho dù là kẻ
điếc cũng không nên để ý nó chứ!
Từ Vân Liệt lại duỗi tay túm Sở
Thiên Dũng qua, Vương thị theo bản năng muốn cướp lại. Nhưng vừa bị Từ
Vân Liệt trừng qua một cái trong chớp mắt người rụt đầu lại. Nhưng đôi
mắt lại còn nhìn chằm chằm. Chỉ nhìn thấy một tay của Từ Vân Liệt trực
tiếp khống chế hai cổ tay của Sở Thiên Dũng làm cho nó không thể trốn.
Một tay kia trực tiếp nhận cành liễu Sở Từ đưa qua, không nói hai lời đã trực tiếp quất xuống.
Kỳ thật hắn cũng không phải là người thích ra tay. Ít nhất ngoại trừ ở trong quân đội, trước kia rất ít trở mặt
đánh nhau với mấy đứa trẻ trong thôn. Nhưng bây giờ mặc dù nhìn thấy
được một số đứa trẻ không hiểu chuyện, cũng phần lớn chỉ là dùng miệng
dạy dỗ là chính. Dù sao những đứa trẻ này rất ngưỡng mộ thân phận quân
nhân của hắn, căn bản không cần phải ra tay.
Nhưng dáng vẻ kia
của Sở Từ cũng là trông như phần tử bạo lực. Lấy ví dụ như một đá vừa
rồi, chính mắt hắn nhìn thấy rõ
ràng. Cô dùng chính là xảo kình, đánh
người đau. Nhưng bởi vì tốc độ nhanh, cho nên chưa chắc để lại dấu.
Cô tức giận trong lòng, cũng đã nghĩ ra chi bằng để cô trút hết cho sảng khoái, cũng giảm cho đầu óc không cân bằng.
Lúc này trong sân đều là tiếng giết heo hét lên của Sở Thiên Dũng. Từ Vân
Liệt đánh là đùi nó, da thịt sẽ bị thương chứ không động xương cốt,
nhưng sức lực không nhỏ. Hắn đánh một cái thì Sở Thiên Dũng chửi một
lần, chỉ là đến roi thứ tư Sở Thiên Dũng bắt đầu cầu xin tha thứ.
Vương thị khóc lóc van xin bên cạnh, mấy đứa trẻ trong sân ngoại Tần Trường Bình và Tần Trường Tố đều chạy hết ra ngoài.
Chờ nó khóc khàn họng Từ Vân Liệt mới ném nó xuống đất: "Nể tình tuổi nó
còn nhỏ, tôi chỉ dạy dỗ nó mấy roi thôi. Nhưng nếu lại có lần sau..."
"Không có, không có!" Vương thị vội vàng xua tay, đỡ Sở Thiên Dũng khóc đáng
thương: "Con trai đáng thương của mẹ... đây không phải muốn mạng của mẹ
sao..."
Vương thị không tự tin, cũng không dám ở lại, chuẩn bị
kêu anh em nhà họ Tần giúp một tay đưa người đi nhanh một chút. Nhưng mà lúc này Sở Từ lại nói: "Mợ, không thể đi như vậy được?"
"Mày còn muốn thế nào?" Vương thị nhất thời quát. Bà cũng không ngốc, Từ Vân
Liệt khi dễ hai mẹ co bà như vậy còn không phải bởi vì Sở Từ? Nếu không
phải nó ở bên cạnh châm ngòi cũng không đến mức đánh con trai bà thành
như vậy!
"Lời này của mợ không đúng rồi, tôi cũng không làm gì
mấy người." Sở Từ cười nói tiếp: "Vừa rồi mợ cũng nói, đều là họ hàng.
Nếu đã đến đây mà không được ăn một bữa cơm rau dưa, vậy người ngoài sẽ
nói tôi mất dạy."