Editor: demcodon
Từ Nhị vừa mở miệng Sở Từ không khỏi ngạc nhiên. Nhưng thật ra xem thường y.
Từ Nhị rất sĩ diện. Mặc dù đã đi học cũng biết xã hội bây giờ nam nữ bình
đẳng. Nhưng mà trong xương cốt vẫn suy nghĩ nghiêng về đàn ông. Bây giờ
lại dám đồng ý yêu cầu của nàng, xem ra ít nhất y thật sự kính trọng anh Từ.
Nhưng Từ Nhị vừa nới dứt lời, Từ Vân Liệt đã bước chân đến
duỗi tay túm cổ áo của Từ Nhị trực tiếp nửa kéo nửa túm đi ra ngoài:
"Cút đi, em biết cái gì!"
Từ Vân Liệt nghẹn một bụng lửa giận,
vừa rồi em trai đưa lưng về phía hắn. Cho nên cũng không thấy rõ nó nói
cái gì. Nhưng theo biểu cảm của Sở Từ đại khái có thể đoán ra được.
Không thể không nói, đứa em trai này cũng không có mắt nhìn, thật không
biết nó từ chỗ nào nhìn ra thấy mình vì muốn đền bù cho Sở Từ mới đưa ra quyết định như vậy. Hắn và Sở Từ đã nói xong muốn từ từ tìm hiểu. Thằng nhóc này khen ngược, không giúp đỡ hắn thì thôi còn kéo chân sau của
hắn, thật sự là muốn ăn đòn mà!
Từ Nhị đứng lảo đảo một chút: "Anh à, em không cần anh chịu uất ức như vậy vì em!"
Từ Vân Liệt giật khóe miệng, ánh mắt nhìn em trai hơi kỳ lạ: "Nói bậy nói
bạ cái gì đó? Quả thật là uổng công đi học nhiều năm như vậy."
"Không phải sao? Anh mới về nhà bao lâu. Nếu như không phải vì em, sao có thể
cùng Sở Từ..." Nói tới đây Từ Nhị ngừng lại, nhìn nhìn Sở Đường đứng sau Từ Vân Liệt nói không nên lời.
Y và Sở Đường mặc dù không phải
anh em ruột, nhưng lại thân nhau giống anh em ruột. Thậm chí còn sâu
hơn, ngay cả anh của y và y dù sao nhiều năm xa cách, nói là anh càng
giống như ba hơn. Còn Sở Đường thì khác, bằng tuổi với y. Giá trị con
người của cả hai cũng tương tự, nói là tri kỷ đều không đủ. Mà ngay
trước mặt cậu, bản thân đã không chỉ một lần nói Sở Từ không tốt. Trước
đó bởi vì y còn có thân phận "anh rể" này. Cho nên Sở Đường cũng không
biểu lộ bất mãn với mình. Nhưng bây giờ y lại nhìn thấy trong mắt Sở
Đường lộ ra thất vọng và tức giận.
"Xin lỗi, tớ không phải nói Sở Từ không tốt. Chỉ là..." Từ Nhị hơi chần chờ.
"Chỉ là cậu cảm thấy chị ấy dù cho có tốt cũng không xứng với anh cậu. Nói
đến cùng, dù cho việc cậu và chị tớ ở chung một thời gian. Nhưng trong
lòng cậu
vẫn khinh thường chị ấy." Sở Đường tức giận nói.
Cậu
cũng biết bụng dạ Từ Nhị không xấu, cũng chính vì nguyên nhân như vậy.
Mặc dù bởi vì y làm hỏng thanh danh của chị, cậu và y vẫn không có hề
hiềm khích. Nhưng cậu cũng có điểm mấu chốt của mình. Bây giờ Sở Từ cũng không có làm chuyện gì có lỗi với Từ Nhị. Thậm chí lúc trước còn cứu y
một mạng. Từ Nhị lại có tư cách gì lặp đi lặp lại nhiều lần ghét bỏ Sở
Từ?
"Tớ không có khinh thường cô ấy. Tớ chỉ là cảm thấy hai anh
em nhà tớ nếu đều cùng cô ấy... không tốt lắm!" Từ Nhị vội vàng giải
thích.
Vừa rồi sở dĩ y nguyện ý đồng ý điều kiện của Sở Từ chính là muốn cho anh trai hiểu được ý của y, có thể phai nhạt tâm tư này!
"Quên đi, là tôi đã nhìn sai người. Lúc trước không nên cầu xin chị của tôi
cứu cậu về." Vẻ mặt của Sở Đường lạnh nhạt: "Chuyện liên quan đến anh
cậu, cậu có thể từ chối. Nhưng chị của tôi không phải hàng hóa mà cậu
muốn vứt thì vứt bỏ. Mặc dù đối với một cô gái xa lạ cậu cũng nên lấy sự tôn trọng cơ bản nhất. Huống chi cô ấy là chị của tôi, hoặc là cậu cho
rằng quan hệ của chúng ta gần gũi. Cho nên chị của tôi xứng đáng bị cậu
xúc phạm?"
Sở Đường lên tiếng thất vọng, trong lòng cũng vô cùng
hối hận. Nếu khi đó cậu không có lòng đồng tình với Từ Nhị. Bây giờ cũng không đến mức làm cho Sở Từ chịu uất ức lớn như vậy!
Từ Nhị há miệng thở dốc, muốn phủ nhận những lời Sở Đường nói. Nhưng lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời.
Từ Vân Liệt thở dài một hơi ở trong lòng, 6 năm qua không có hắn ở bên
cạnh, dựa vào người ba yếu đuối và Trương Hồng Hoa lòng dạ hẹp hòi của
hắn đã làm cho Từ Nhị biến thành như vậy cũng không ngoài ý muốn. Hoặc
là sau khi hắn đi không nên mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, thành chỗ dựa của nó, làm nó cho rằng người khác dung túng nó đều là hiển nhiên.