Từ Vân Liệt nhìn vẻ mặt rối rắm của Từ Nhị nói thẳng: "Thằng hai, anh
đối xử tốt với Sở Từ không phải bởi vì em. Hơn nữa bây giờ cũng chỉ là
một mình anh tự mình đa tình. Cho nên em cần phải xin lỗi cô ấy."
Cả người Từ Nhị cứng đờ, hơi thất thần: "Không phải sao? Vậy thì tại sao?"
Từ Vân Liệt dừng động tác trên tay một chút nhìn y.
"Nhất định không phải Sở Từ không thể sao? Anh à, em và Sở Đường vừa mới vào
thôn đã bị mọi người ngăn đường, bọn họ kêu em khuyên anh... Mặc kệ nói
như thế nào, trước đó em và Sở Từ đã có danh phận. Mặc dù không làm giấy kết hôn cũng không có làm chuyện vợ chồng. Nhưng tất cả người trong
thôn đã biết bọn em từng ở bên nhau. Em cũng muốn giải thích rõ ràng,
nhưng giải thích có tác dụng sao? Một tháng em sống ở nhà họ Sở không
thể xóa được! Em cho rằng chờ anh trở về thì mọi chuyện lại kết thúc,
kết quả thì sao? Anh làm cho chuyện này càng ngày càng khó coi. Em thành cái gì? Tên khốn kiếp bị cắm sừng sao!" Từ Nhị trừng mắt, tức giận nói.
Y cho rằng bản thân có thể chịu đừng, ít nhất đối mặt với ân nhân cứu
mạng là Sở Từ và Sở Đường này có thể lấy thái độ cảm ơn. Nhưng y làm
không được.
Khi còn nhỏ, người khác nhìn y với ánh mắt đồng tình. Bởi vì y có mẹ kế ở trên. Ngay cả bạn học và bạn hàng xóm trong thôn
cũng không thích chơi với y. Những người đó nói y giống con gái, tương
lai sẽ bị mẹ kế gả ra ngoài. Y vẫn luôn sợ hãi sẽ có một ngày như vậy.
Đặc biệt là khi anh trai đi lính, mỗi ngày y đều run sợ trong lòng. Kết
quả vẫn trở thành đàn ông Sở Từ mua về.
Ngày đó cắt đứt quan hệ
với Sở Từ, y vui vẻ tự đáy lòng. Bởi vì có rất nhiều người bắt đầu hâm
mộ y, hâm mộ y có ánh trai tốt, cũng không phải là ở rể, tất cả đều trở
nên tốt lên. Thậm chí bởi vì chuyện này y từ chối ý tốt của bà... Nghĩ
đến người trước đó gặp ở trường học, trong lòng Từ Nhị rụt lại.
Từ Vân Liệt hiển nhiên bị những lời nói của Từ Nhị làm cho rất sốc. Đặc
biệt là nghe được một câu cuối cùng, cơn tức giận đã không nhịn được
nữa.
"Cút!" Từ Vân Liệt xụ mặt, kiềm chế không được nắm chặt tay
mình. Cái gì gọi là tên khốn
kiếp bị cắm sừng chứ? Chẳng lẽ bởi vì nó,
cả đời Sở Từ chỉ ở trong nhà, vĩnh viễn không được lấy chồng sao?
Bản thân nếu không sợ bóng tà, nó đã không có gì với Sở Từ, cần gì phải để ý Sở Từ tìm người khác chứ? Mặc dù người kia là anh trai nó xác thực sẽ
có chút ảnh hưởng không tốt lắm. Nhưng những việc này không phải không
giải quyết được. Nhưng nó khen ngược, người khác mới phun nước miếng nó
đã gấp không ngừng đưa họng súng nhắm ngay người nhà!
"Anh à, nếu anh muốn em cút thì em sẽ cút thật xa. Mấy ngày hôm trước bà ta đã đến
trường học tìm em, em sẽ đi theo bà ta. Bất luận như thế nào, cũng tốt
hơn ở trong thôn bị người xem thường." Từ Nhị nhìn Từ Vân Liệt, giọng
run rẩy, nói xong hờ hững xoay người.
Trong mắt của Từ Vân Liệt
hiện lên một tia cảm xúc khác. Nhưng dưới chân lại giống như mọc rễ,
trong vòng thời gian ngắn nhất đưa ra lựa chọn.
Bà ta trong miệng em trai là chỉ mẹ ruột của hai anh em bọn họ. Người phụ nữ năm đó ghét
bỏ chân ba bị tàn tật mà ly hôn bỏ đi. Nhưng khi đó em trai còn nhỏ
tuổi, nên không có ấn tượng xấu về mẹ ruột của mình. Cho nên khi còn bé
từng chờ mong người phụ nữ kia xuất hiện. Lại chưa từng nghĩ thật sự sẽ
xuất hiện.
"Mấy năm nay anh đã lên kế hoạch cho em không ít. Bây
giờ em tự quyết định cuộc sống của bản thân mình. Cho nên anh sẽ không
giữ em lại." Từ Vân Liệt nói sau lưng y một câu, giọng bay tới bên tai
Từ Nhị, làm cho bàn chân y hơi loạng choạng, đôi mắt đỏ bừng càng thất
vọng hơn.
Sở Đường không nghe hiểu "bà ta" trong lời nói của Từ
Nhị là ám chỉ ai. Bởi vậy hơi mê mang. Nhưng nhìn thấy Từ Nhị cứ rời đi
như thế, tức giận đồng thời cũng hơi bất an. Giữa anh em nào không có
cãi nhau chứ? Cậu trách Từ Nhị cũng có lý. Nhưng bây giờ luôn cảm thấy
Từ Nhị dường như đã có một quyết định kinh khủng nào đó. Đó là một loại
cảm giác khác đối với cậu.