Editor: demcodon
Lúc trước Sở Đường ở nhà họ Sở, tuy đông anh em nhưng không có một người có thể chơi thân, chỉ là những ngày nay
chơi với Từ Nhị mới cảm thấy cuộc sống thú vị. Hơn nữa Từ Nhị này ngoại
trừ lòng tự trọng mạnh hơn, những mặt khác đều có thể chơi thân. Đặc
biệt là trong việc học, trong khoảng thời gian này hai người cùng nhau
cố gắng và tiến bộ rất lớn. Cũng bởi vậy, giờ phút này nhìn thấy Từ Nhị
không quay đầu lại mà rời đi, nhịn không được hơi có mềm lòng lo lắng,
vội vàng hỏi Từ Vân Liệt: "Anh Từ, người vừa rồi cậu ấy nhắc tới là ai
vậy? Từ Nhị sẽ không thật sự muốn đi theo người kia chứ!"
Trong
mắt Từ Vân Liệt chợt lóe lên tia lo lắng, nhưng đảo mắt đã rút lại mở
miệng nói: "Nó đã có tâm tư rời đi từ lâu. Nếu không chút việc nhỏ này
sao có thể đuổi nó đi được? Nhưng đi rồi cũng tốt, sau khi ra ngoài nó
sẽ biết thái độ của mình sai như thế nào."
Sở Đường lại sửng sốt, không đợi cậu tiếp tục hỏi Từ Vân Liệt lại nói: "Người nọ là mẹ ruột của anh và thằng hai."
Sở Đường lập tức rút lại nghi vấn phía sau lại. Sau khi biết Từ Nhị, cậu
đối với chuyện nhà họ Từ cũng có vài phần hiểu biết. Trương Hồng Hoa là
mẹ kế ba Từ cưới sau này, mà vợ trước của ba Từ nghe nói là người phụ nữ rất xinh đẹp. Chẳng qua năm đó sau khi ba Từ đào than đá té ngã gãy
chân, người phụ kia cảm thấy đi theo ông không thể trông cậy vào. Cho
nên ly hôn đường ai nấy đi.
Từ Vân Liệt xoay người về sân, bước
chân hơi nặng nề. Từ Vân Liệt mặc dù có hai đứa em trai. Nhưng thằng ba
Từ Vân Đống dù sao không phải cùng một mẹ sinh ra, giữa nhau cách một
tầng, quan hệ cũng không thân thiết. Mà Từ Nhị thì khác, là hắn che chở
lớn lên. Đột nhiên bởi vì sự lựa chọn của hắn mà ầm ĩ không thoải mái,
trong lòng hắn tự nhiên cũng sẽ không dễ chịu.
Sở Từ cũng dừng công việc trong tay. Sau khi nghe được Từ Vân Liệt giải thích cũng hơi ngạc nhiên: "Anh không ngăn cản cậu ấy?"
Người này cho dù lại nói những lời vô liêm sỉ cũng là em ruột của Từ Vân
Liệt. Huống chi trong lòng Sở Từ cũng hiểu rõ tuổi Từ Nhị không lớn,
đúng là lúc xúc động muốn cứu vớt thể diện, tâm tư không hư, hoàn toàn
không giống với Sở Thiên Dũng nhà họ Sở. Thậm chí Hoàng Kiến Tân nhà họ
Hoàng, cũng bởi vì như thế nàng mới chịu đựng không có ra tay đánh y
một trận. Mặc dù vừa rồi trong lòng nàng rất muốn làm như vậy.
"Ngăn cản có lợi ích lợi? Chính nó muốn sống với người phụ nữ kia, ngăn được
nhất thời cũng không ngăn được cả đời, không tự mình thử xem nó vĩnh
viễn không biết được ai mới đối xử tốt với nó." Từ Vân Liệt nói.
Sở Từ vừa nghe, mặc dù cảm thấy Từ Vân Liệt suy nghĩ nhiều. Nhưng cũng
nhịn không được gật đầu đồng ý với ý của hắn. Người khác khuyên can một
vạn lần cũng không bằng bản thân tự mình nếm thử một lần.
"Mẹ anh rốt cuộc là người như thế nào, anh còn nhớ rõ không?" Sở Từ lại nhịn không được hỏi một câu.
Khi nói chuyện với mọi người, Từ Vân Liệt luôn nhìn vào khẩu hình và biểu
cảm của họ. Đặc biệt khi đối phương là Sở Từ nhìn còn nghiêm túc hơn.
Nếu là người xa lạ, tuyệt đối sẽ không tin lỗ tai hắn có vấn đề.
"Con không chê mẹ xấu." Từ Vân Liệt nói xong một câu không tiếp tục nhiều lời.
Nhưng lòng lại có một kết luận. Mặc dù mẹ ruột của hắn không xấu, nhưng tính
tình cũng không tốt lắm. Hắn chỉ nhớ rõ khi còn nhỏ sống ở chỗ khác,
ngày nào ba đi làm về, mẹ đều chửi rủa, ghét bỏ trên người ba dơ bẩn. Mà khi ba vắng nhà, mẹ cũng trêu chọc không ít người lung tung rối loạn
vào nhà. Có thể nói không phải người vợ tốt. Ngoài chuyện đó ra, năm đó
bà cũng không đối xử tốt với mình và em trai vừa mới sinh ra, sợ mất
dáng nên không chịu cho em trai uống sữa mẹ, là hắn ôm em trai cầu xin
người phụ nữ nhà kế bên cho em trai uống sữa ké mới miễn cưỡng qua ngày. Bởi vì bà đẹp nên ba đặc biệt dung túng bà, ngược lại giống như Võ Đại
Lang trong tiểu thuyết.
Bởi vậy mặc dù qua mười mấy năm, hắn cũng tuyệt đối cũng không tin người phụ nữ kia sẽ đột nhiên thay đổi tốt.
Bây giờ tìm đến thằng hai chưa chắc có thể đối xử tử tế. Nhưng thằng hai dù sao không phải con gái, nếm chút khổ sở nếu có thể hiêu chuyện ngược lại cũng chưa chắc là không thể.