Vừa đặt người trong lòng xuống, Từ Vân Liệt cảm thấy hơi trống rỗng, không nhịn được nhìn Sở Từ thêm mấy lần.
Sở Từ ngày thường rất tùy tiện, trên người lộ ra năng lượng lanh lẹ. Nhưng chỉ có khi ngủ thì khác, mềm mại trông giống con gái hơn, duy nhất không phối hợp chính là gương mặt bị lửa nướng đỏ bừng của nàng, như thể bị sốt, làm cho Từ Vân Liệt theo bản năng duỗi tay kiểm tra nhiệt độ trên trán của nàng mấy lần.
Khi hắn vừa định đi thì thoáng nhìn thấy con dấu mà Sở Từ vẫn đang cầm trong tay. Lúc này mới lại phát hiện không biết khi nào nàng đã đóng dấu lên tay mình mấy cái. Hắn không nhịn được mỉm cười.
Ánh mắt chợt lóe, thay vì sang phòng bên cạnh thì hắn trực tiếp kéo chăn và ngủ dưới sàn cả đêm.
Đêm nay Sở Từ ngủ rất say. Ngày hôm sau vừa tỉnh lại đã là buổi trưa đến, vừa mở mắt đã thấy khung cảnh xa lạ gần đó thì giật mình. Đến khi nhìn thấy Từ Vân Liệt thì mới yên lòng: "Tại sao em lại ở chỗ này?"
Loading...
"Vốn dĩ anh muốn đưa em về nhà thuê, nhưng anh sợ bọn họ đánh thức em. Cho nên anh đến thuê một phòng ở khách sạn ngủ chung với em." Câu cuối cùng này Từ Vân Liệt nói cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Từ, chờ phản ứng của nàng.
Sở Từ sửng sốt: "Anh khiêng em đến đây?"
"May mắn bây giờ em gầy. Nếu không cho dù là anh cũng không kéo được em được." Giây tiếp theo, Sở Từ lại nói.
Từ Vân Liệt nheo mắt, từ "khiêng" và "kéo" này làm cho hắn không biết trả lời thế nào.
"Anh đã đi qua quán ăn, hiện tại cũng không có nhiều khách nên vội vàng chạy qua đây. Em có thể nghỉ ngơi thêm một hồi." Sau mấy giây, Từ Vân Liệt thở dài nói.
Sở Từ gật đầu. Lúc này mới nhìn thấy chăn dưới sàn, liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt không đỏ tim không nhảy nói: "Ban đêm lạnh như thế, anh Từ, cho dù anh mình đồng da sắt cũng không nên ngủ dưới sàn, cùng lắm thì em nhường cho anh nửa giường là được, có ngốc hay không?"
Tách trà nóng Từ Vân Liệt bưng trong tay run lên.
Sở Từ thật sự không nghĩ nhiều, cảm thấy Từ Vân Liệt là người có thể tin tưởng được. Trong khách sạn này nhất định là không còn phòng nào khác. Bằng không anh Từ nhất định sẽ không ở chung phòng
với nàng. Nhưng nếu ở chung một phòng, cũng không thể làm cho Từ Vân Liệt chịu khổ một mình. Bất quá chỉ là một chỗ để ngủ. Dù sao cũng không làm gì, ngủ chung một giường xác thực không có vấn đề gì. Dù sao nếu trở về nhà thuê thì nàng cũng ngủ chung một phòng với Tần Trường Tố hoặc là Hạnh Quả, đều giống nhau.
Chỉ là nàng lại không biết Từ Vân Liệt xác thật là đã thuê hai phòng, chính là chỉ còn một bước không đi làm quân tử mà thôi.
Hắn muốn chính là thừa dịp Sở Từ không cẩn thận đóng dấu, không bằng đùa giỡn vô lại hù dọa nàng. Ai biết Sở Từ vừa mở miệng ngược lại là mình bị dọa sợ.
Từ Vân Liệt có vài phần chột dạ, mặt đỏ bừng xấu hổ, động tác hơi khó xử. Ánh mắt của Sở Từ sắc bén nhìn thấy rõ ràng, cười ha ha: "Thẹn thùng hả? Anh cũng không phải con gái, em còn có thể lợi dụng anh sao?"
Từ Vân Liệt nhếch khóe miệng: "Trong đầu của em nghĩ cái gì vậy? Nam chưa cưới nữ chưa gả, nằm chung một giường không thích hợp. Anh thì thôi, nếu là người khác... Quên đi, chuyện này cũng sẽ không có người khác..."
Sở Từ vui vẻ bình tĩnh đứng dậy thu dọn giường một chút, quần áo trên người cũng chỉ cởi một cái áo khoác, không có gì đáng xấu hổ.
"Dấu đỏ trên tay anh là con dấu để lại đúng không? Chẳng lẽ hiện tại nhà nước vẫn yêu cầu công nân phải vượt qua bài kiểm tra tố chất mới có thể làm việc?" Sở Từ nhìn thoáng dấu ấn trên tay hắn, thuận miệng nói.
Nàng biết được những con heo có thể lên bàn đều đóng dấu. Nàng lựa thịt nhiều lần và nhận ra nó.
Từ Vân Liệt còn không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì sao. Đột nhiên hắn cười hì hì nói: "Dấu này là dùng tên em. Tối hôm qua, em nắm chặt tay anh không cho đi, còn nói mớ, nói đóng dấu là người đàn ông của em. May mắn anh giữ được, nếu không thì em đã bị anh lợi dụng rồi."