Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Ảnh Hưởng Không Tốt


trước sau

Editor: demcodon

Sở Từ vừa nghe Từ Vân Liệt nói lời này trợn mắt há hốc miệng, căn bản là không tin.

Tư thế ngủ của nàng vẫn luôn rất yên lặng. Đời trước lo lắng mình không cẩn thận nói ra bí mật gì nên đã đặc biệt để người khác quan sát. Đừng nói là nói mớ, ngay cả tiếng thở cũng cực kỳ nhỏ. Cho dù là say rượu cũng tuyệt đối không có khả năng nói nhảm.

Nhưng cũng có một ngoại lệ. Mặc dù gần đây bận rộn, nhưng trên tâm lý dù sao cũng thả lỏng rất nhiều, đã ngủ say ở trước mặt Từ Vân Liệt rồi, nói mấy câu nói mớ ngược lại cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.

"Anh Từ, nhân phẩm này của anh nên tổ chức một đại hội khen ngợi để khen ngợi mình! Nhưng chuyện tối hôm qua anh xem như chưa từng xảy ra đi. Nhất định là gần đây em đã mua nhiều thịt heo nên nằm mơ thấy mình kiểm tra thịt heo, mới thuận tay đóng dấu an toàn trên người anh." Sở Từ mỉm cười nhìn như ngượng ngùng nói.

"Ý của em là, anh thành thịt heo trong giấc mơ của em?" Từ Vân Liệt nhíu mày thấp giọng nói.

Chân Sở Từ cứng ngắc, cười gượng một cái, giương mắt liếc nhìn Từ Vân Liệt một cái, lấy lòng cười nói: "Anh chỗ nào là thịt heo chứ? Phải là thịt Đường Tăng mới đúng. Nếu không sao có thể làm cho nhiều cô gái nhỏ trong thôn canh giữ ở cổng thôn cả ngày chứ?"

Từ Vân Liệt vừa tức vừa buồn cười, tức nàng cố ý nói sang chuyện khác. Nhưng vừa buồn cười dáng vẻ cợt nhả của nàng lúc này. Dù sao ngày thường đối với Sở Đường và những người khác, nàng vẫn thường tỏ ra bình tĩnh. Mặc dù là cười cũng có vài phần vẻ hào phóng, cũng chỉ có lúc này mới giống cô bé nũng nịu, bừa bãi và tùy hứng làm nũng ở trước mặt hắn.

Nhưng nếu Sở Từ biết rằng dáng vẻ của mình ở trong mắt Từ Vân Liệt là làm nũng, chỉ sợ sẽ lập tức sửa lại thái độ và tỉnh táo lại.

Nàng dù sao cũng từng là một đại tướng quân, tất nhiên là vui giận không hiện trên mặt. Sao có thể không phòng bị ở trước mặt người như vậy?

"Mặc kệ nói như thế nào, tối hôm qua chúng ta đã ngủ chung một phòng. Mặc dù nhân viên trong khách
sạn không nhìn thấy, nhưng thấy anh ôm em đều nghĩ em là vợ tương lai của anh. Lúc này mới không nói gì. Cho nên bên ngoài em cứ nói mình có bạn trai. Nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt." Từ Vân Liệt da mặt dày nói.

Nói xong, lộ ra nụ cười khoan dung, xoa xoa tóc Sở Từ. Tất nhiên ánh mắt làm cho Sở Từ trong nháy mắt ngạc nhiên.

Khách sạn ở gần quán ăn, bà chủ quán ăn là nàng cũng hơi nổi tiếng trong những người cùng thế hệ ở đây. Người nhân viên nhất định cũng biết... Sở Từ nheo mắt: "Nói với bên ngoài như vậy cũng không sao. Nhưng anh thuê mấy phòng nhân viên cũng biết được, đúng không? Nếu như truyền ra, hai chúng ta vô luận như thế nào cũng rửa không sạch."

Đối phương là Từ Vân Liệt cũng không có gì. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, người trong thôn Thiên Trì không biết quan hệ giữa bọn họ sao? Nhưng tự do yêu đương khác với làm loạn quan hệ. Khi người khác không nhìn thấy tình hình trong phòng tự nhiên cũng sẽ chỉ tưởng tượng. Nếu thật sự truyền ra ngoài nàng thật sự không sao cả. Nhưng có thể ảnh hưởng đến Sở Đường.

"Anh thuê hai phòng." Từ Vân Liệt liếc mắt nhìn nàng ăn ngay nói thật.

Sở Từ nheo mắt nhìn chằm chằm hắn: "Anh Từ có tiến bộ nha!"

"Cũng bình thường." Từ Vân Liệt ra vẻ khiêm tốn, dầu muối không ăn.

Sở Từ không nói gì nhìn hắn, xem như hiểu được nàng nói mớ gì đó chỗ nào chứ? Rõ ràng chính là Từ Vân Liệt chọc nàng chơi thôi, quả thật chính là thiếu đánh!

Nhất thời, Sở Từ giơ tay muốn đánh qua. Từ Vân Liệt luyện lâu như vậy, và rất rõ ràng về cách ra tay của nàng. Vốn định đập ngược lại cánh tay của nàng, nhưng nhớ trên tay nàng bị thương. Cuối cùng dứt khoát trốn. Sau đó buông đồ trong tay xuống, cúi đầu trực tiếp ôm eo Sở Từ khiêng ra ngoài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện