Sở Phương Phương tức giận đến mặt đỏ tai hồng, ánh mắt ước gì có thể
chém chết Sở Từ. Ông Sở vốn dĩ cảm thấy mất mặt, trong lòng rất khó
chịu. Lúc này cũng không muốn cháu gái tùy ý làm càn. Bởi vậy mặc dù là
Sở Phương Phương cáo trạng muốn cho ông ra mặt nhưng cũng không có quan
tâm nhiều. Ngược lại nói: "Hôm nay đến đây vốn dĩ muốn đón A Đường về
nhà. Nếu nó không thích thì quên đi, lát nữa còn phải xuống ruộng nên
không ở lâu."
Chân mọc trên người Sở Đường, cậu không muốn trở về vô luận cưỡng ép như thế nào cũng không được. Chỉ là hy vọng lúc Sở
Đường khai giảng không tìm được học phí, đến lúc đó còn có một tia hy
vọng quay về.
"Đi thong thả." Sở Từ nói rõ ràng.
Ông Sở
sững người một lúc, nhưng dù sao cũng không thể tiếp tục dây dưa với
nàng. Ông khẽ hừ một tiếng quay đầu rời đi. Ông vừa đi, hai vợ chồng Sở
Thắng Lợi và hai tiểu nhân Sở Thiên Dũng, Sở Phương Phương này cũng
không thể tiếp tục ở lại, chỉ có thể đi theo sau mông một đường rời đi.
Chỉ là trước khi sắc mặt cậu cả Sở và mợ rất kém, như là vẽ màu lên.
"Cậu không phát hiện dáng vẻ của hai chị em mình chật vật. Sau khi trở về
chỉ sợ tức giận đến mức mấy ngày ăn cơm không vô đây." Trong sân không
còn ai Sở Đường lập tức cười nói.
"Chúng ta chỉ cần quan tâm
chúng ta, không cần phải quan tâm cậu ấy. Nhưng dù sao em ở nhà họ Sở
mấy năm. Mặc dù trải qua không tốt nhưng ở trong mắt người khác vẫn tốt
hơn đói chết bên ngoài. Cho nên về sau ở trước mặt người ngoài em nên cố gắng khách khí một chút, chuyện đùa giỡn tàn nhẫn so dũng khí để chị
làm, biết không?" Sở Từ nói.
Sở Đường là người phải đi học. Tương lai tiền đồ còn rất xa, không thể bởi vì một số người râu ria mà hủy hoại danh tiếng.
Ông Sở là người thông minh, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì. Nhưng hai vợ chồng cậu cả Sở sẽ không nhất định.
"Chị còn nói nữa. Nếu không phải những lời chị nói vừa rồi làm cho Phương
Phương tức muốn chết thì em còn tưởng rằng chị có thiện cảm với Phương
Phương nữa chứ!" Sở Đường cười cười duỗi tay bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc
trong sân.
Sở Từ bĩu môi: "Đồ đẹp ai mà không thích? Chỉ tiếc dáng vẻ tốt như vậy lại bị đạp hư."
Lúc nàng sống ở
biên cảnh không ít lần dẫn theo thuộc hạ đi dạo kỹ viện.
Con gái trong kỹ viện kia mặc dù hơi phóng đãng nhưng cũng thức thời xem sắc mặt người. Cho nên đáng giá yêu thương. Nhưng nàng kiên nhẫn với
con gái cao hơn con trai cũng không phải không có chừng mực. Lần này
nàng có thể nể mặt cô vài phần, nhưng tương lai có thể không chắc.
Nghĩ đến trước kia ánh mắt Sở Từ hơi đen tối. Sở Đường chỉ nghĩ đến việc
nàng hâm mộ dáng vẻ của Sở Phương Phương. Bởi vậy vội vàng nói: "Chị,
hai ngày nay em quên nói gần đây chị dường như ốm hơn năm trước. Hiện
tại làm nhiều việc ở trong nhà, vừa lúc lại là mùa hè dễ chảy mồ hôi,
không chừng qua mấy tháng nữa chị có thể ốm giống như Phương Phương. Bây giờ chúng ta tích góp được chút tiền, đến lúc đó mua mấy bộ quần áo
mới. Mấy đứa con trai cửa thôn không chừng sẽ bắt đầu lắc lư trước cửa
nhà chúng ta."
Khóe miệng Sở Từ hơi nhếch, mấy đứa con trai thích đùa giỡn ở thôn Thiên Trì kia đó hả? Ha ha, không phải mẫu người nàng thích.
Hai chị em vừa làm việc vừa trò chuyện. Vào buổi chiều, Xuyên Tử đến học
bài, hai người dọn bàn đến chỗ râm mát trong sân viết viết vẽ vẽ. Mấy
ngày nay Sở Từ vẫn chưa vào không gian, vừa lúc lấy cớ lên núi một
chuyến thừa dịp không có người vào không gian nhìn xem.
Diện tích không gian vẫn giống như trước kia. Nhưng nụ linh thụ kia mọc to lơn lúc trước, mọc ra chút lá cây.
Tiểu hòa thượng Ngộ Trần đang ngồi thiền ở trên linh thụ, nhìn như vậy có
vài phần cảm giác ngăn cách trần thế. Nếu là người ngoài nhìn thấy chắc
chắn lòng sinh kính yêu, chỉ tiếc Sở Từ căn bản khó hiểu phong tình vẫy
tay về phía tiểu hòa thượng nói: "Kỹ năng đan của tôi mở khóa những mục
mới, cậu dạy trước cho tôi đi!"