Kỹ thuật đan này nàng đã học xong có thể dạy cho Sở Đường. Dù sao chỉ có nàng mới có thể thấy được sách Phúc Duyên và tiểu hòa thượng.
Những thứ đan trước đó đều là cơ bản nhất, không có kỹ thuật gì cao. Mặc dù
thực dụng nhưng cũng không đẹp. Nàng đã luyện tập cả ngày lẫn đêm cuối
cùng đạt tới tiêu chuẩn làm cho sách Phúc Duyên công nhận mới mở khóa
tiếp theo, có rất nhiều màu sắc và kiểu đan khác nhau. Chỉ cần tay nàng
đủ khéo léo, hoàn toàn có thể đan ra một số đệm xinh đẹp, giỏ trái cây
và thậm chí cả bình hoa. Ngoài ra còn có một số đồ nội thất cơ bản bằng
mây tre lá.
Thủ công mỹ nghệ này trên thực tế bao gồm tất cả.
Ngay cả thợ rèn, thợ mộc, thợ đá, thợ kim hoàn* cũng đều thuộc về loại
này. Mà nàng học là đơn giản nhất cũng dễ dàng bắt tay nhất. Về phần
những thứ khác chỉ cần trong lòng muốn học thì sách Phúc Duyên sẽ hiển
thị phương pháp giảng dạy.
(*Thợ kim hoàn: chỉ chung các đồ nữ trang.)
Tuy nói nàng cũng không phải cam tâm tình nguyện đi học tập mấy thứ này.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận nếu như sách Phúc Duyên này hóa
thành cuốn sách bình thường vậy thì kích thước chỉ sợ có thể lấp đầy hơn một ngôi nhà. Hơn nữa chắc chắn sẽ là bảo bối người trong thiên hạ đều
ước gì có thể tranh đoạt tới tay.
Nó rơi trên tay nàng quả thực chính là lãng phí, hơn nữa thật đáng tiếc.
Tiểu hòa thượng Ngộ Trần rất nghe lời, rất ngoan ngoãn. Hơn nữa lúc nhìn
thấy nàng hiếu học thì còn cảm thấy rất vui mừng. Khi dạy nàng đan màu
sắc và hoa văn càng là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nói tất cả mọi thứ
cho nàng.
Tay nghề của Sở Từ không tốt là đúng, nhưng cũng không
có nghĩa là chỉ số thông minh của nàng có vấn đề. Một buổi chiều là đủ
thời gian để cho nàng hiểu hết. Mặc dù vẫn cứng tay như cũ, nhưng đã có
thể truyền đạt những điều cần thiết cho Sở Đường.
Lần này Sở Từ
lên núi vì cắt cỏ tranh, nhưng mà lúc trở về ngoại trừ mấy nhánh cây cọ
xanh thì trong tay trống rỗng. Hơn nữa dáng vẻ vui sướng hài lòng kia
vừa thấy giống như là làm chuyện gì xấu. Sở Đường nhìn thấy trong lòng
hoảng sợ, sợ cô đột nhiên lại biến thành dáng vẻ chỉ lo ăn chờ chết như
trước kia.
"Chị à, không phải chị đi cắt cỏ sao?" Sở Đường vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Chị đang muốn nói chuyện này với em nè! Lúc ở trên núi chị suy nghĩ ra một
kiểu đan mới. Cho nên
bắt đầu từ hôm nay các loại sọt lúc trước chúng ta sẽ không đan nữa, chủ yếu đan các loại đệm có màu sắc và hoa văn là
chính. Mặt khác lại đan một số vật nhỏ, cái đệm bán cho trạm thu mua,
những vật nhỏ này chúng ta có thể đặt bán ở cửa thôn bên kia. Nơi đó
thỉnh thoảng có người bán hàng rong bán, chúng ta đi cũng không tính
chói mắt." Sở Từ cười tủm tỉm nói.
Những thứ đan trước đó đều cần phải phơi cỏ khô trước. Nhưng nàng nói đan vật nhỏ thì sẽ không cần.
Trên núi không hề thiếu cây cọ, cây cọ xanh tươi có thể sử dụng để đan. Nói
một cách đơn giản có thể đan một ít châu chấu, ếch, bướm và bọ ngựa.
Phức tạp hơn còn có thể đan rắn, phượng hoàng, rồng, ngựa. Đương nhiên
quá khó khăn nàng nhất thời cũng học không học được. Nhưng chỉ cần bỏ
chút công sức cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Trong thôn cũng có không ít người lớn tuổi biết đan vật nhỏ. Nhưng dù sao không phải
người có tay nghề chuyên nghiệp. Cho nên sẽ không có sống động như thật
trong sách Phúc Duyên.
Thời buổi này mỗi nhà mặc dù không có
nhiều tiền. Nhưng cũng không đến mức hẹp hòi với trẻ con. Đan những thứ
này không cần tiền vốn, chỉ cần nàng không chào giá trên trời thì khẳng
định có thể kiếm tiền được.
Sở Đường thấy sự hào hứng của Sở Từ thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi tiễn Xuyên Tử đi cậu cũng không rảnh lo ăn cơm chiều đã bắt đầu
khiêm tốn học tập Sở Từ. Sở Từ không khéo tay, nhưng phương diện chỉ dạy cũng rất nghiêm túc. Bởi vậy chẳng mất bao lâu một con châu chấu rất
sống động đã xuất hiện ở trước mặt.
"Chị, đây là chính chị nghĩ
ra à? Cũng quá thần kỳ rồi!" Sở Đường vừa thấy ánh mắt lập tức sáng lên: "Bên thôn nam có một ông biết cách đan. Nhưng những gì ông ấy đan ra
chỉ dùng để dỗ cháu nội thôi, chơi không được mấy lần thì hư rồi. Hơn
nữa cũng không sinh động như vậy!"