Editor: demcodon
Có mấy chục người phụ nữ đang đứng và nằm trước mặt, có mập ốm cao lùn. Nhưng không có một người nào là bình thường, mái tóc gọn gàng lúc này đã rối thành ổ chim. Mọi người nhìn mộ hồi mới biết ai là Thôi Hương Như, ai là Tôn Bách Linh.
Thôi Hương Như chảy hai hàng máu mũi, trêи mặt bầm tím, ngoài miệng cũng rách da, gương mặt xinh đẹp mất, đôi mắt bị đánh đỏ. Lúc này nghe được tiếng súng săn nên ngừng lại, cả người vẫn còn choáng váng, hầm hừ còn rất dọa người. Hoàng Kiến Dân nhìn thấy đều nuốt nước miếng, không dám tiến lên.
Tôn Bách Linh tê mỏi đứng lên, vỗ bụi trêи ʍôиɠ, giống như không có việc gì liếc nhìn Thôi Hương Như một cái: "Không sao chứ? Nếu có chuyện gì bây giờ nói rõ ràng, chúng ta nên tính sổ. Nếu không sau này muốn tính sổ cũng khó."
Trong nhà cô ta có nhiều anh chị em. Khi còn nhỏ nghèo khổ, anh em trong nhà suýt nữa đói chết. Cho nên từ nhỏ cô ta đã biết muốn sống phải tranh giành. Bởi vậy bình thường xuống ruộng làm việc, lê núi nhặt củi đều có phần cô ta. Nếu ai đến nhà cô ta bắt nạt thì không nói lời nào cầm vũ khí lên, dựa vào vóc dáng này nên cho đến bây giờ chưa từng chịu thiệt.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên tên tuổi hung dữ của cô ta mọi người đều biết. Mặc dù tình huống trong nhà ngày càng tốt, cũng không ai dám cưới cô ta về. Cho đến khi gặp được dì Hoàng có lòng tham như quỷ kia coi trọng tiền tài quyền thế nhà cô ta, nhất quyết phải tác hợp cho cô ta và Hoàng Kiến Dân.
Cũng may Hoàng Kiến Dân mặc dù là con người yếu đuối, nhưng dáng vẻ cũng không tệ, lại còn thành thật, ít nhất sẽ không làm ra chuyện trộm cắp kia. Bởi vậy cô ta mới đồng ý. Cho dù đây là cuộc hôn nhân thứ hai của hắn, ở trong mắt cô ta cũng không quan trọng. Chung quy chỉ là tìm người bạn đời sinh con mà thôi.
Không phải những con heo đực lai giống cũng được sử dụng như thế sao? Nó không quan trọng.
Tất nhiên, Tôn Bách Linh dù sao cũng là phụ nữ. Khi vừa mới cưới về biết Thôi Hương Như có mối quan hệ tốt với hàng xóm, cảm thấy những người hàng xóm