Editor: demcodon
Từ Vân Liệt rất ít khi khen ngọi người khác. Đặc biệt còn là phụ nữ, cũng chỉ khi nhắc đến người thân của Sở Từ mới dùng nhiều tính từ hơn. Mà lúc trước khi hắn nhắc đến người chị này của Sở Từ ở trước mặt Thẩm Dạng, nói tính cách của cô giống như bông, là người hòa đồng, dịu dàng, ngoan ngoãn và đáng tin cậy.
Nhưng hôm nay Thẩm Dạng hôm nay vừa thấy thật sự không nhìn thấy từ 'dịu dàng ngoan ngoãn' trêи người Thôi Hương Như.
"Đồ con đĩ, mấy người đều là một đám bạo dân không biết xấu hổ. Tôi đến tìm mấy người để đòi công lý, nhưng mấy người ỷ đông ăn hϊế͙p͙ chúng tôi. Thôi Hương Như, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để yên cho cô đâu. Cô muốn gả vào nhà họ Võ chúng tôi hả? Trừ phi tôi chết!" Hàn thị được hai đứa con gái đỡ lên, nhìn thấy vết thương trêи mặt con gái bà rất đau lòng, ước gì có thể bóp chết Thôi Hương Như.
Thôi Hương Như này vẫn chưa cưới vào nhà đã dám ra tay với người lớn như vậy. Nếu thật sự thành con dâu của bà thì còn không lên trời sao?
"Bà còn muốn đánh nhau nữa phải không? Chúng tôi nhiều người cũng không sợ bà." Tôn Bách Linh bóp eo mắng.
Mụ già này túm tóc cô ta rất nhiều, đến bây giờ da đầu của cô ta còn nóng rát đau đây!
Vừa nghe Tôn Bách Linh nói chuyện thì Hàn thị lúng túng. Bộ xương già của bà giống như bị chặt đứt, trêи mặt bốn người nhà bà đều bầm tím, quần áo ngay ngắn đều bị xé rách. Chính là bởi vì người phụ nữ mập mạp trước mặt này mới có thể là cho bốn người phụ nữ nhà bà bị đánh thành như vậy.
Trong lòng Thôi Hương Như cũng nghẹn ra lửa, bản thân tại sao thành đồ con đĩ rồi? Mặc dù từ khi quen biết Võ Thuận cũng nói chuyện không ít, nhưng câu nào cũng nói liên quan đến xưởng thuốc. Bình thường Võ Thuận muốn nói chuyện khác thì cô đều quay đầu bỏ đi, chưa bao giờ đưa ra gương mặt khách sáo. Cô làm người ngay thẳng, tại sao đã bị người mắng thành như vậy?
"Trở về nói cho con trai bà biết, Thôi Hương Như tôi từ trước đến nay chưa bao giờ thích anh ta! Bắt đầu từ hôm nay, xưởng thuốc của em gái tôi bất luận bán cho ai cũng sẽ không bán một lọ cho nhà họ Võ mấy người!" Thôi Hương Như khó có được kiên cường