Editor: demcodon
Thôi Hương Như lập tức tinh thần tỉnh táo. Sở Từ nói sở thích thường ngày của bà Vương, cô lập tức lên đường chuẩn bị. Mặc dù những thứ đó Phúc Duyên Đài cũng có, nhưng lúc này Sở Từ lại không chủ động giúp.
Dù sao Thôi Hương Như muốn sống tự lập. Lúc này nên phân biệt rõ ràng thì tốt hơn.
Nhưng mặc dù làm cho cô hao tâm phí sức. Nhưng không có nghĩa là Sở Từ thờ ơ chuyện của Thôi Hương Như. Khi thấy chị vô cùng vui vẻ thì không quên ở bên cạnh nhắc nhở: "Bà Vương kinh doanh bình thường, một tháng cũng không thu nhập được bao nhiêu. Vốn dĩ bà chỉ nghĩ mấy tháng nữa sang cửa hàng về nhà ở phía sau, e rằng muốn muốn thuê người phụ việc. Nói cách khác, nếu chị đến chỉ có thể làm người học việc, không chỉ có không thể lấy được tiền lương, có lẽ còn phải đóng tiền học nghề cho bà."
"Quy tắc này trong lòng chị hiểu được. Dù sao trêи đời này không có gì là miễn phí chiếm lợi. Nhưng tiền học phí tiền có lẽ cũng không nhiều, tiền trong tay chị nhất định đủ dùng. Về phần cơm nước hằng ngày thì... chị cũng không khách sáo với em. Nếu rảnh thì chị dọn bàn cho em, mỗi tháng chị thêm chút tiền ăn. Em thấy được không?" Thôi Hương Như lại nói tiếp.
Mỗi ngày đồ Sở Từ ăn nhất định sẽ rất ngon, tiền ăn của cô nhất định là không đủ. Nhưng nếu một hào một xu đều tính chính xác xem ra không khách sáo mà là xa cách.
Không thể không nói Thôi Hương Như đã thay đổi một chút. Mặc dù tính tình vẫn còn yếu ớt, nhưng đã trở nên đáng tin hơn.
"Dựa theo ý của chị đi." Sở Từ gật đầu nói.
Thôi Hương Như nhìn ra sự ngạc nhiên trong mắt Sở Từ, cười khẽ, thở phào nhẹ nhõm nói: "A Từ, chị từng nói chuyện với em khi em còn mập mạp. Khi đó chị hỏi em tương lai có dự định gì không, em rất tự ti nói với chị: em với điều kiện như vậy nhất định không ai muốn cưới. Cho nên chỉ hy vọng Sở Đường có thể thuận lợi thi đậu đại học, tương lai trở nên nổi bật. Đến lúc đó cho em ăn no mặc