Nhắc tới đến người phóng hỏa, ánh mắt dì Hoàng lập tức nhìn thẳng: "Là nó!
Khẳng định là nó! Sở Từ, mày cũng ở chỗ này, nhất định là mày làm!"
"Dì Hoàng, tại sao dì một mực chắc chắn là tôi làm chứ? Trước đó dì giúp đỡ tôi ơn lớn, đề nghị với trong đội chia cho tôi bảy mẫu. Sao tôi có thể
lấy oán trả ơn chứ?" Sở Từ thản nhiên nói.
Nàng cũng không phải là lấy oán trả ơn, mà là có thù báo thù - có oán báo oán.
"Mày! Mày..." Dì Hoàng thở hổn mấy hơi: "Mày là trách tao hại mày nộp lương
thực. Trong đội kêu mày phải giao một nửa người khác lương thực nộp
thuế, nhưng mày không giao được. Cho nên muốn lôi kéo tôi cũng xui xẻo
theo!"
"Thì ra lúc dì Hoàng nói chuyện chia đất thay tôi lại đánh lên chủ ý như vậy. Tôi đã nói mà, trước đó tôi giúp chị Hương Như chia
tài sản, dì làm sao có thể giúp ngược lại tôi..." Sở Từ sâu sắc nói một
câu. Tiếp theo, lại nhìn ngọn lửa kia nói: "Nhưng, nước bẩn cũng không
phải là có thể tùy tiện hất, vừa rồi tôi vẫn luôn bán đồ ở đầu thôn. Căn bản không có đi ngang ruộng nhà dì."
"Đúng vậy, dì Hoàng, chuyện lớn như vậy dì cũng không thể oan uổng Sở Từ. Dù sao ruộng hai nhà
chúng ta cũng liền nhau. Nếu nó đi ngang qua ruộng nhà dì, tôi đây khẳng định có thể nhìn thấy. Nhưng hôm nay thật sự không gặp được Sở Từ." Vừa mới mở miệng là người hàng xóm.
"Đúng vậy, tôi nhìn thấy Sở Từ là đi từ đường lớn bên cạnh cửa thôn, không phải đi từ bờ ruộng." Lại một người nói.
Dì Hoàng vừa nghe mắt choáng váng. Không phải Sở Từ, vậy còn lại ai?
"Thôi Hương Như! Đó chính là Thôi Hương Như!" Hai mắt dì Hoàng đỏ tươi, trừng mắt nói.
Vốn dĩ các thôn dân còn đồng tình dì Hoàng không còn lương thực. Nhưng lúc
này nghe được bà lại lôi đến Thôi Hương Như cũng hơi bất mãn. Dù sao dựa theo bà nói, chẳng lẽ tất cả người có xích mích với bà đều có khả năng
là hung thủ phóng hỏa à?
"Dì Hoàng, vừa rồi Thôi Hương Như vẫn
luôn ở nhà Xuyên Tử. Lúc tôi đi gọi người còn nhìn thấy cô ấy, người ta
mới ăn cơm được một nửa kìa. Bên cạnh còn có cả nhà Xuyên Tử, sao có thể đến phóng hỏa? Hơn nữa, Thôi Hương Như nổi tiếng là tính tình tốt trong thôn chúng ta. Bình thường đối xử với
ai cũng ôn tồn, căn bản không có
tính mang thù. Cho dù ly hôn với con trai dì cũng không có khả năng làm
ra chuyện này!" Nhất thời có người bênh vực kẻ yếu.
Lúc này dì
Hoàng rất đau lòng, vốn định đem lòng thù hận bộc phát lên người Sở Từ
hoặc Thôi Hương Như, để cho hai người đền bù tổn thất cho mình. Nhưng
bây giờ cũng không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục khóc.
Qua một hồi, lửa cuối cùng cũng ngừng lại.
Hơn mười mẫu đất nhà họ Hoàng, một chỗ này là liền mười mẫu. Ngoài ra còn có một số vườn rau gần cửa nhà.
"Lửa xem như dập tắt, còn lại đại khái chưa đến hai mẫu lương thực. Nhưng... lúa còn lại ở khu vực chung quanh đã bị lửa đốt lâu như vậy. Chỉ sợ sau một tháng nữa chất lượng gạo cũng không tốt lắm." Sau khi dập tắt lửa,
có người thở dài một hơi nói.
Lương thực nộp thuế này yêu cầu
chất lượng lương thực rất cao, mỗi hạt phải to tròn không chứa tạp chất, còn phải phơi nắng to. Nói như vậy, lương thực nộp lên đều là loại một
trong nhà.
Gạo còn dư trong nhà dì Hoàng, mặc dù là nộp lên cũng
sẽ bị trả về. Cho nên... lương thực nộp thuế này còn phải nghĩ biện pháp khác.
Không chỉ là lương thực nộp thuế này, nông dân trông cậy
vào chính là mấy mẫu ruộng này. Bây giờ không còn cái gì, tương lai ăn
cái gì? Điều gì sẽ xảy ra trong năm tới?
Dì Hoàng mờ mịt, cả
người Hoàng Kiến Dân đang run rẩy. Con bé Hoàng Lan mặc dù không hiểu
nhiều như vậy, nhưng cũng biết việc này tổn thất lớn. Nhưng dù sao cô
còn nhỏ tuổi, đã 5 năm không trải qua ngày tháng khổ như vậy, đối loại
chuyện này không có cảm giác quá lớn. Cho nên chỉ đứng bên cạnh nhìn,
còn nói: "Mẹ, đừng sợ, chị dâu mới chắc chắn sẽ có cách."