Lời nói của Hoàng Lan đã nhắc nhở dì Hoàng, trong đầu gần như là chớp
mắt nghĩ tới phong cách ngôi nhà của Tôn Bách Linh, còn có năm trước thu nhập trên mấy chục ngàn đồng.
"Đúng vậy, đúng đúng... còn có Bách Linh mà..." Dì Hoàng hơi run rẩy, ánh mắt hơi dại ra nói.
Nhưng tâm lý cũng hơi lo sợ bất an. Dù sao lần này tổn thất không phải con số nhỏ. Mười mẫu lương thực này nếu quy đổi ra tiền cũng khoảng hơn 1000
đồng. Hơn nữa, thời buổi này ít người bán lương thực, mỗi nhà đều tự cấp tự túc. Cho dù có lương thực dư cũng chỉ bán cho nhà nước. Bây giờ
trong nhà đã không còn lương thực cũ năm trước, lương thực mới lại không thấy bóng dáng. Tương lai ăn cơm đều là vấn đề. Nhà họ Tôn này cũng
không biết có thể lấy ra nhiều lương thực như vậy cứu tế nhà mình ăn một năm hay không.
Sở Từ cũng nghe được ý trong lời nói của hai mẹ
con này, chỉ là hơi châm chọc cười cười. Nhà họ Tôn ở huyện xác thực xem như có tiền, nhưng tiền người ta cũng không phải gió lớn thổi đến. Hơn
nữa, nếu chỉ là nuôi con rể Hoàng Kiến Dân này tự nhiên là có thể. Nhưng dựa vào cái gì phải cung cấp cho cả nhà con rể chứ?
"Lửa này đã
dập tắt, lương thực cũng không tìm lại được. Mẹ Kiến Dân, tôi thấy bà
vẫn là nhanh chóng nghĩ cách đi. Nếu có bạn bè người thân tiếp tế thì
một năm này hẳn là cũng có thể chắp vá qua." Ở đây có trưởng bối họ
Hoàng đứng ra nói.
"Ông chú, cháu không thể không lý do gì chịu
tai họa như vậy. Khẳng định là ai ghen tị nhà cháu chuẩn bị cưới dâu
mới, cho nên xuống tay sau lưng. Ông nên giúp cháu điều tra ra." Dì
Hoàng nói.
Trưởng bối cùng tộc lắc đầu thở dài: "Đây đều là đã
lâu rồi trời không mưa. Cho nên trời hanh vật khô, hẳn là ngoài ý muốn.
Bằng không sẽ không nhìn thấy ai đến, hơn nữa bà con hàng xóm ai lại kết thù với cháu lớn như vậy?"
Trong lòng dì Hoàng tự nhiên nghĩ đến Sở Từ và Thôi Hương Như. Nhưng hai người đều có nhân chứng. Bà cũng
không thể tiếp tục cắn hai người không buông.
"Vậy... vậy ông xem trong tộc có thể..."
Dì Hoàng nói lắp bắp vài tiếng, vốn định để cho toàn tộc Hoàng giúp đỡ.
Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị trưởng bối kia ngắt lời nói
thẳng:
"Cuộc sống của mọi người trôi qua cũng không tốt, trong nhà có nhiều
người há miệng chờ ăn cơm như vậy, còn có đứa nhỏ muốn đi học. Cho dù có dư lương thực cũng đưa đến cửa hàng ngũ cốc bán."
Mỗi gia đình
có không ít đất, sản lượng cũng không thấp. Lấy dì Hoàng làm ví dụ:
lương thực thu hoạch được đại khái 4-5000 ký, nhưng đây là lương thực
ướt. Sau khi phơi nắng cũng còn dư hơn 3000 ký, lại chọn ra khoảng hơn
1000 ký lương thực nộp thuế, còn lại miễn cưỡng đủ cả nhà ăn.
Nhưng ngoại trừ ăn uống, bình thường cũng cần chi một số việc cần thiết. Ví
dụ như học phí đứa nhỏ. Cho nên lương thực có khả năng sẽ bán đi một
phần khi khẩn cấp. Cho nên một số gia đình còn lại thức ăn trong 8-9
tháng, bình thường đều là thắt chặt lưng quần, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm mới có thể chống đỡ hơn một năm.
Bởi vậy, ai có thể tiếp tế bà chứ?
Trong thôn này của bọn họ, mỗi nhà đều như vậy. Nghề phụ cũng chính là trồng
một số rau dưa mà thôi. Nếu không phải một năm còn có thể thu hoạch lúa
mì một lần thì cuộc sống này cũng không có cách nào trôi qua.
Sắc mặt của dì Hoàng trắng bệch: "Dù sao... cháu không tin đây là ngoài ý muốn. Nếu không tại sao chỉ cháy ở ruộng nhà cháu..."
Mọi người vừa dập tắt lửa xong mệt thở hổn hển, nghe lời này của bà trong
lòng đều lạnh lẽo. Lúc này cũng đều bất an an ủi bà, trực tiếp giải tán, miễn cho bị người hất chén nước bẩn lên người.
Sở Từ cũng đi
theo mọi người giải tán. Nhưng trước khi đi, có "ý tốt" liếc mắt nhìn dì Hoàng một cái nói: "Sau này nhà dì nếu không có gạo ăn thì cầm theo
chén đi bộ một vòng trước cửa từ đường. Nhà tôi mặc dù không có nhiều
thứ để ăn, nhưng vẫn có một ít cám gạo cho gà vịt ăn."