So sánh với trước kia, cuộc sống mấy năm nay kỳ thật cũng coi như không
tệ. Cho nên mấy thứ cám gạo này phần lớn đều dùng để cho heo và vịt là
súc sinh ăn.
Cho nên lời này của Sở Từ một chút cũng không an ủi
được dì Hoàng còn muốn làm cho bà ói muốn chết, cả người giãy giụa muốn
nhào qua. Nhưng lại bị Sở Từ hoàn mỹ né đi, thái độ trầm ngâm nhẹ nhàng
lại nói: "Lòng dạ dì thật hẹp hòi, tôi và Sở Đường cũng đều rất ít ăn
gạo, đối với dì thật không tính keo kiệt."
Nàng nói xong cười một tiếng, chỉ để lại một bóng dáng mập mạp.
"Nhất định là nó! Con xem dáng vẻ đắc ý của nó kìa!" Mọi người đã đi hết, dì Hoàng cắn răng oán hận nói.
"Mẹ, xương của con sắp bị mẹ bóp nát rồi, mẹ nhanh buông tay!" Hoàng Lan vội vàng kéo tay mẹ nhà mình đang nắm chặt lấy cổ tay mình, đau đớn hít hà
một hơi: "Nhiều người như vậy nhìn đến nó đi từ đường lớn cửa thôn đến,
nó cũng sẽ không biết phân thân, làm gì có bản lĩnh kia chứ?"
"Nhưng cũng quá trùng hợp đi!" Dì Hoàng ngửi thấy mùi khét trong không khí đau lòng nói.
Hoàng Lan và Hoàng Kiến Dân cũng thở dài một hơi: Đúng vậy, mới làm chuyện
ngáng chân Sở Từ thì lập tức báo ứng trên người nhà mình, hơn nữa vấn đề còn liên quan đến lương thực, làm cho bọn họ không nghĩ đến Sở Từ cũng
khó...
Tối hôm nay, ba mẹ con nhà họ Hoàng canh ở ruộng nhà mình
một đêm, thình lình xảy ra tổn thất làm cho bọn họ hoảng sợ lo lắng còn
có thể đột nhiên nổi lên một ngọn lửa đốt hết một chút lương thực còn
lại kia.
Không chỉ là nhà họ Hoàng, thôn trường càng động viên
thôn dân tạm thời tổ chức một đội tuần tra, đối với bọn họ mà nói chỉ
đốt ruộng nhà họ Hoàng đã xem như may mắn. Dù sao có nhiều đám cháy với
quy mô lớn, một khi cháy lên thì lương thực trồng một năm không còn, đến lúc đó đều đói chết.
Cũng may ngày thu hoạch cách cũng gần, thôn dân để bụng cũng không cảm thấy mệt.
Chuyện xấu là Sở Từ làm, trong lén lút tự nhiên cũng quan tâm nhiều một chút.
Ngày hôm sau nổi lên đám cháy, hai mẹ con dì Hoàng và Hoàng Kiến Dân này
cũng không rãnh rỗi. Trước tiên tìm thân thích mượn lương thực dư. Chỉ
tiếc nhà họ Hoàng trước khi cưới Thôi Hương Như vào cửa gần như nhờ vả
hết thân thích, mà sau khi Thôi Hương Như vào cửa cuộc sống ngày càng
tốt lên. Thái độ của hai mẹ con này đối với thân thích ngược lại tệ hơn. Dưới loại tình huống này ai cũng không muốn có lợi cho cả nhà vong ơn
phụ nghĩa này. Cho nên liên tục mấy ngày sau, như cũ đi về tay không,
không có một nhà nào đồng ý sau vụ thu hoạch mùa thu cho mượn lương
thực. Ngược lại hành vi ầm ĩ của hai mẹ con này mọi người đều biết. Mọi
người nhìn thấy hai người lập tức trốn thật xa.
* * *
Mắt nhìn thấy vụ thu hoạch mùa thu ngày càng gần, hai mẹ con cũng chỉ có thể đánh chủ ý đến người nhà họ Tôn.
Da mặt dì Hoàng mặc dù dày cũng biết chuyện này con trai mình ra mặt là
tốt nhất. Nếu như có thể trước tiên lấy Tôn Bách Linh đến tay, hoặc dùng nhiều lời ngon tiếng ngọt nói mấy lời riêng tư thì chuyện này vẫn có
thể thành. Bởi vậy sáng sớm mấy ngày nay đó, dì Hoàng đều thúc giục
Hoàng Kiến Dân lên thị trấn gặp vợ tương lai bồi dưỡng cảm tình. Thậm
chí còn kêu hắn giựt giây Tôn Bách Linh kết hôn trước.
Hoàng Kiến Dân thật sự có tính tình nửa giản dị, ăn nói vụng về không biết nói.
Nhưng hắn lại rất nghe lời dì Hoàng. Bởi vậy vừa thấy Tôn Bách Linh, đó
là một dáng vẻ mặt đỏ tim đập nhanh, dường như là xuân tâm nảy mầm.
Cũng nhờ phúc của hắn phúc, lúc đi lên thị trấn mua dụng cụ làm nông thì Sở
Từ cuối cùng nhìn thấy hình dáng vị Tôn Bách Linh này.
Không thể
không nói, thật sự làm cho Sở Từ sợ hãi. Nàng cho rằng người mỗi ngày bị dì Hoàng treo ở bên miệng khích lệ khẳng định cũng nên là cô gái nhỏ
nhắn xinh xắn, nguyệt thẹn hoa nhường, không cầu cô có dung mạo ung dung của Quý phi. Nhưng cũng nên có thể xem đến đập vào mắt mới đúng, lại
không nghĩ rằng...
- -- --- ---
Chương 102: Hổ tranh
Editor: demcodon
Sở Từ đứng cách đôi "bích nhân" này gần 10 mét, thị lực của nàng rất hảo
cho nên nhìn thấy rõ ràng. Chỉ là sau khi nhìn thấy rõ ràng còn không
bằng mắt bị mù không thấy.
Đây là cô gái còn ưu tú hơn Thôi Hương Như? Ha ha, nếu thay một bộ đồ của đàn ông, cắt tóc, là ai cũng sẽ nói
cô là người đàn ông.
Điều kiện của Sở Từ cũng không tốt cho nên
vốn dĩ cũng không có ý ghét bỏ Tôn Bách Linh. Nhưng thật sự là nhà họ
Hoàng khen Tôn Bách Linh chỉ có trên trời
mới có, mới làm cho nàng sinh
ra cảm giác chênh lệch mạnh mẽ.
Chỉ nhìn chiều cao của Tôn Bách
Linh khoảng 1m78, nhìn qua sánh vai với Hoàng Kiến Dân. Cô có một mái
tóc dài, nhưng đuôi tóc thả hơi thấp và nhiều sợi khô vàng. Cho nên
trông có vẻ trưởng thành, nhìn qua như khoảng 30 tuổi. Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi hoa, trên bụng cũng có mấy ngấn mỡ, nhưng cũng hông
tính là quá phận. Chỉ là dáng người hơi mập mạp thôi, mà để cho Sở Từ
ngạc nhiên vẫn là gương mặt này của cô, nhìn xa giống như cô gái không
có lông mi.
Lông mi nhạt rất thưa thớt, nhưng đôi mắt thật đẹp, lộ ra rất khôn khéo. Màu da xỉn màu, nhìn lên thì biết làm không ít việc.
Dáng vẻ cô gái này kỳ thật cũng không tính xấu, chỉ xem như bình thường mà
thôi. Nhưng một người bình thường bị khen thành tiên cũng có vẻ hơi dối
trá.
Nàng thật sự nhịn không được hoài nghi Hoàng Kiến Dân này
dưới sự dạy dỗ của dì Hoàng có phải ngay cả ánh mắt cũng không tốt lắm
hay không ngay, mới có thể cảm thấy dung mạo của Tôn Bách Linh cao hơn
một bậc.
Đương nhiên, Sở Từ cũng sẽ không ra chỉ mặt hạ thấp Tôn
Bách Linh này. Dù sao cô gái này nhìn qua xác thật là một cô gái có phúc khí, là một loại có thể sống ở nhà. Nhưng một người như vậy lại không
thích hợp với nhà họ Hoàng. Giờ phút này nàng ngược lại hơi tò mò cuộc
sống sau khi Tôn Bách Linh gả vào cửa.
Hai con hổ cái gặp nhau chỉ sợ sẽ tranh đến không chết cũng bị thương.
Sở Từ nhịn không được muốn cười, mà Hoàng Kiến Dân đang tươi cười lại nhìn thấy Sở Từ đã dừng lại một giây.
"Là Hương Như kêu em đi theo tôi hả?" Hoàng Kiến Dân mở miệng nói, chỉ là
sau khi nhắc tới Hương Như lại hối hận, sợ Tôn Bách Linh hiểu lầm, vội
vàng giải thích một câu: "Anh và Thôi Hương Như đã ly hôn. Sau đó cũng
chưa gặp qua cô ấy, nhưng anh nghĩ cô ấy hẳn là không bỏ xuống được..."
Tôn Bách Linh cũng không hé răng.
"Mắt mù?" Sở Từ hừ mỉa một tiếng: "Tính tình này của anh cũng xứng?"
Trong tay nàng còn cầm dụng cụ làm nông mới mua được, thường là người có mắt nhìn sẽ không nói ra nói vậy.
Thậm chí ngay cả Tôn Bách Linh cũng có đầu óc hơn hắn. Trước tiên liếc mắt
nhìn những thứ trong tay nàng một cái, có thể thấy được căn bản sẽ không nghĩ đến hướng khác.
Sắc mặt Hoàng Kiến Dân nghẹn đỏ: "Thật không phải Hương Như..."
Sở Từ liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn một cái, quay đầu đi mua đồ ăn.
Hoàng Kiến Dân giật mình tại chỗ, trên mặt lúc xanh lúc đỏ khó phân biệt. Tôn Bách Linh lại đứng bên cạnh mở miệng nói: "Chuyện hai ngày trước anh
nói em đã suy nghĩ qua, đám cưới có thể làm trước vụ thu hoạch mùa thu.
Chuyện lương thực nộp thuế ba mẹ em cũng có thể cho mượn tiền để nhà anh giải quyết. Nhưng có một việc đó chính là nhà anh phải viết giấy nợ."
"Hai chúng ta, chúng ta không phải vợ chồng sao..." Hai chữ vợ chồng này nói giọng cực nhỏ.
Hắn vốn dĩ không phải người nịnh nọt như vậy. Nhưng tưởng tượng năm tới
trong nhà có thể không có gì ăn cũng chỉ có thể kiên trì.
"Nhà
anh mượn là tiền của ba mẹ em, anh em ruột còn phải tính sổ rõ ràng. Ba
mẹ em khẳng định không có khả năng tặng đồ không cho nhà anh. Hơn nữa,
lúc trước nếu không phải em coi trọng anh thì bọn họ cũng không vui tìm
gia đình như nhà anh. Dù sao cũng là cuộc hôn nhân thứ hai..." Giọng Tôn Bách Linh nhất thời lớn vài phần.
Hoàng Kiến Dân vừa nghe trong lòng "lộp bộp" hơi hoảng hốt.