Thanh âm Dung Tiểu Kỳ vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, thế nhưng đặt ở trong nhà hàng trống trải này lại có vẻ phá lệ ngọt ngào. Trạm Hải Lam tựa hồ cũng không ngờ tới Dung Tiểu Kỳ sẽ nói như vậy, ngẩng đầu lên nhìn Dung Tiểu Kỳ, như là đang tự hỏi cái gì.
Dung Tiểu Kỳ không chuyển mắt nhìn Trạm Hải Lam, phát giác dáng vẻ nàng ấy ngơ ngác như thế cũng rất khả ái, nàng kìm lòng không được đưa tay phủ phủ gương mặt Trạm Hải Lam, hỏi: "Làm sao vậy, rất kinh ngạc sao?"
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Chị là đang suy nghĩ, tiếp theo muốn làm ra hương vị nào mới có thể để em nói ra lời dỗ ngon dỗ ngọt."
Dung Tiểu Kỳ nói: "Em không phải chỉ vì hống chị hài lòng, vì chị nấu cho em ăn em mới nói như vậy."
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Chị biết."
Dung Tiểu Kỳ ngẩng đầu nhìn nhìn Trạm Hải Lam: "Chị biết?"
"Chị biết em nỗ lực diễn xuất là vì phối hợp chị đưa bộ phim này đi dự thi, cũng biết em cả đêm không ngủ tại phim trường cùng đạo diễn câu thông nội dung bộ phim. Tiểu Kỳ, chị không thể ích kỷ nói em làm tất cả đều là vì chị, thế nhưng chí ít cũng liên quan đến chị, cho nên..."
"Rất cảm động phải không?" Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, bình tĩnh hỏi.
Trạm Hải Lam giương mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Không, cũng không phải cảm động." Trạm Hải Lam dừng một chút, buông dao nĩa trong tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay nàng: "Chị cũng thích em, Tiểu Kỳ. Chị thích em vì chị nỗ lực, vì chị làm chuyện bản thân không thích, vì tuân thủ cùng chị hứa hẹn tuyệt đối không buông tay. Chị yêu em, cũng không phải cảm động."
Dung Tiểu Kỳ mở to hai mắt, từ lúc quen biết tới nay, Trạm Hải Lam là lần đầu tiên cùng nàng nói nhiều lời chân tình như vậy.
Hơn nữa, đây là... biểu lộ sao?
"Em... Em cũng không phải..." Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nói không nên lời, tuy rằng nàng sớm phát hiện được một chút tâm ý Trạm Hải Lam đối với mình, nhưng lúc này nghe nàng ấy trực tiếp biểu đạt, cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Thật giống như là rốt cuộc cáo biệt yêu đơn phương, tâm ý được đối phương hiểu thấu, có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi bỗng nhiên lại có chút sợ hãi ngượng ngùng.
"Nếm thử món đậu phụ sốt này đi." Trạm Hải Lam gắp một khối đậu phụ sốt đưa đến bên mép Dung Tiểu Kỳ, mỉm cười, "Món này phối hợp champagne phi thường ngon miệng."
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, trước mắt chỉ nhìn thấy gương mặt sáng loáng của Trạm Hải Lam, nàng hơi chút khuynh thân thể về phía trước, hé miệng hàm khối đậu phụ, lại dựa theo Trạm Hải Lam dặn uống chút champagne.
Quả nhiên hương vị rất tốt.
"Khóe miệng có chút..." Trạm Hải Lam hợp thời nói ra.
Dung Tiểu Kỳ đưa tay muốn sờ khóe miệng, Trạm Hải Lam cũng đã đưa ngón tay đến nhẹ nhàng đem vụn dính bên khóe miệng nàng lau đi. Ngón tay Trạm Hải Lam ôn độ vừa phải, như vậy chạm đến vừa ấm vừa trơn.
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác thời gian cứ như vậy đình trệ, mà nàng cùng Trạm Hải Lam hai người cũng từ số không nhận thức, sau lại biến thành phương hướng người yêu phát triển, sở hữu nhân quả tuần hoàn đều không phải rất kỳ diệu sao?
***
"Thái dương cao cao chiếu" vừa quay xong liền đầu nhập quá trình khẩn trương chế tác, để có thể tại giám khảo bình chọn lưu lại ấn tượng tốt, Trạm Hải Lam cũng không có áp dụng tuyên truyền đại quy mô, chỉ theo lộ tuyến thông thường làm tuyên truyền chăn đệm.
Bất quá Âu Thượng Phong một mực đem Tinh Quang làm đối thủ cạnh tranh, tuy rằng hai bên trước đã hợp tác rồi, thế nhưng Âu Thượng Phong kiên trì nhận thức nghệ nhân mình rất có tiềm chất đoạt giải Ảnh Hậu.
Âu Thượng Phong mặc dù tự tin tràn đầy thế nhưng vẫn thường thường mượn cớ nói chuyện hợp tác đến Tinh Quang tìm hiểu tiếng gió thổi. Dung Tiểu Kỳ hôm nay đang chuẩn bị đến phòng làm việc Trạm Hải Lam, ngẩng đầu liền thấy Âu Thượng Phong từ hàng lang vừa đi tới.
Đối với Âu tổng giám, Dung Tiểu Kỳ áp dụng sách lược nhất quán là tránh được nên tránh, Âu Thượng Phong không chỉ có miệng lưỡi nhất lưu, kiên trì cũng là nhất lưu, cho nên Dung Tiểu Kỳ không cảm thấy bản thân tại trước mặt cô ta sẽ có phần thắng gì.
Thế nhưng rất đúng dịp, Âu Thượng Phong liếc mắt liền thấy được Dung Tiểu Kỳ trang dung xinh đẹp đang muốn tránh đi.
"Dung tiểu thư." Âu Thượng Phong mỉm cười, vươn tay ân cần hỏi thăm, "Đã lâu không gặp."
Dung Tiểu Kỳ miễn cưỡng cười cười nói: "Đã lâu không gặp, Âu tổng giám thế nào có thời gian đến Tinh Quang?"
"Chỉ là tiện đường tham quan." Âu Thượng Phong trả lời.
Dung Tiểu Kỳ không tin: "Nghe nói Âu tổng giám luôn luôn sự vụ bận rộn, cũng có thời gian tiện đường tham quan?"
Âu Thượng Phong nói: "Dung tiểu thư vẻ mặt khẩn trương, chẳng lẽ là vì gần bắt đầu lễ trao giải nên sốt ruột?"
Dung Tiểu Kỳ liếc mắt nhìn Âu Thượng Phong: "Lễ trao giải là giải thưởng lớn nhất trong diễn nghệ, diễn viên nào không nhìn chằm chằm? Tôi cũng không phải nghệ nhân về hưu đã sớm đứng ở ngoài danh lợi, đương nhiên phải sốt ruột."
Dung Tiểu Kỳ biết Âu Thượng Phong là muốn thăm dò, nếu Âu Thượng Phong đã đem nàng cùng lễ trao giải liên hệ cùng một chỗ, như vậy nói rõ cô ta đã sớm làm đủ công phu, nói không chừng không chỉ biết nàng muốn dự thi, còn biết Tinh Quang muốn dùng "Thái dương cao cao chiếu" đi dự thi, cho nên thay vì tránh trái tránh phải để cô ta chiếm ưu thế, không bằng tiến lên tỏ thái độ làm cô ta vô pháp mở