Cùng Vu Vân Nhu nói chuyện kết thúc, Dung Tiểu Kỳ thong thả lái xe trên đường đi dạo, sắc trời dần buông xuống, nhưng đây cũng không phải thời điểm tốt về nhà. Trạm Hải Lam cùng Trang Uẩn Nhiên đang bàn công việc, sau khi tăng ca chấm dứt nói không chừng còn có thể cùng ăn cơm, cho nên lúc này đi tìm Trạm Hải Lam nhất định sẽ rất mất hứng.
Đang buồn chán thì Bạch Ngọc Lan gọi điện thoại hẹn buổi tối gặp mặt, Dung Tiểu Kỳ không chút suy nghĩ đáp ứng, cuối cùng cũng có thể mượn chuyện gì đó giải khuây một chút.
Đây là yến hội đầu tiên kể từ lúc Bạch Ngọc Lan sinh con xong, cô dung quang toả sáng, ngoại trừ vòng một có chút tăng, nhìn không ra bất luận dấu vết cô từng sinh nở qua. Dung Tiểu Kỳ một bên uống nước một bên nghe Bạch Ngọc Lan giới thiệu bằng hữu, đêm nay hầu như toàn bộ quán bar đều được Bạch Ngọc Lan bao trọn, bằng hữu của cô tam giáo cửu lưu đến từ bốn phương tám hướng, bất quá đêm nay chủ đề là vũ hội hoá trang, mỗi người đều dùng đồ trang sức cùng mũ che mặt, Dung Tiểu Kỳ trước khi vào cũng đã được Bạch Ngọc Lan chuẩn bị cho mặt nạ che nửa mặt, nhất thời cũng thấy phá lệ thú vị.
"Thế nào, rất vui đúng không?" Bạch Ngọc Lan hóa trang thành nữ hồ ly, phía sau mông còn lộ ra cái đuôi, cô chống nạnh nhìn Dung Tiểu Kỳ, giương lên lông mi.
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Rất thú vị, bất quá cậu như thế gợi cảm nóng bỏng thực sự được chứ, lão công nhà cậu không ý kiến?"
Bạch Ngọc Lan trừng Dung Tiểu Kỳ: "Trường hợp vui vẻ thế này đừng nhắc đến hắn, thật là mất hứng." Bạch Ngọc Lan nói xong thì hưởng ứng một vị nam sĩ hôn gió, liền đi qua.
Dung Tiểu Kỳ lắc đầu, bỗng nhiên thấy có chút chóng mặt, nàng đứng dậy muốn đi toilet, mới vừa đứng lên đi ra ngoài bỗng nhiên cảm giác bản thân bị vướng, nàng không lưu ý, nhìn lại, làn váy dĩ nhiên bị kẹt giữa một cái bàn nhỏ. Dung Tiểu Kỳ cúi người muốn đi kéo váy, nhưng chợt nghe bên cạnh có người nói: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi nguyện ý vì cô cống hiến sức lực."
Dung Tiểu Kỳ vừa nhấc đầu, nhìn thấy trước mắt là một nữ nhân mặt trang phục kỵ sĩ, thân hình của cô ấy rất thon thả, cho dù được trang phục nam sĩ rộng thùng thình bao lại cũng che giấu không hết mỹ cảm trong đó, Dung Tiểu Kỳ còn không có phản ứng đến, người nọ liền cực kỳ thân sĩ phủ xuống vì nàng kéo ra làn váy bị kẹt.
"Cảm tạ." Dung Tiểu Kỳ lễ phép nói, thuận tiện dắt làn váy vướng bận.
"Không khách khí." Nữ kỵ sĩ mỉm cười, khí định thần nhàn.
Dung Tiểu Kỳ cảm giác nữ kỵ sĩ có chút quen, thế nhưng nhất thời lại nhớ không nổi ở nơi nào gặp qua. Nàng hơi hơi gật đầu, liền vòng qua đoàn người ly khai.
Sắp nửa đêm Dung Tiểu Kỳ mới cùng Bạch Ngọc Lan xong tiệc, thời điểm Bạch Ngọc Lan tiễn vị khách nhân cuối cùng rời khỏi, vỗ vỗ lên vai Dung Tiểu Kỳ nói rằng: "Đi, chúng ta uống thêm hai ba trăm hiệp nữa."
"Mau về nhà đi, cậu còn phải chăm sóc em bé đấy."
Bạch Ngọc Lan cười cười nói: "Cậu chừng nào thì trở nên hiền thê lương mẫu như vậy? Thế nào, muốn lập tức trở về cùng người yêu tương thân tương ái sao?"
Dung Tiểu Kỳ bất đắc dĩ: "Cậu uống nhiều quá đấy, để mình đưa cậu về nhà."
Bạch Ngọc Lan cười rộ lên: "Được được, đi thôi."
Bạch Ngọc Lan vừa dứt lời cả người liền gục trên vai Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ một cái không đứng vững thì ngưỡng ra phía sau, nhưng mà thân thể vừa hơi ngã xuống thì cảm giác được cái gì đỡ lại.
Dĩ nhiên là nữ nhân trang phục kỵ sĩ, lúc này cô ấy đã tháo xuống mặt nạ cùng mũ, tóc dài mượt mà phiêu dật trong trời đêm.
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, nhanh đứng thẳng dậy: "Cảm tạ."
"Nếu như tôi không có nhớ lầm, đây là Dung tiểu thư lần thứ hai cùng tôi nói cảm tạ, " Nữ kỵ sĩ đạm đạm cười, "Tôi là Trầm Khuynh Mặc."
Dung Tiểu Kỳ chợt thấy tên này có chút quen tai,lại nhìn Trầm Khuynh Mặc, dáng tươi cười ấm áp, mặt mày minh diễm, hoàn toàn là tướng mạo xa lạ.
Trầm Khuynh Mặc, Trầm Khuynh Mặc...
Chẳng lẽ là nữ đạo diễn phim điện ảnh về đề tài nữ tính độc lập nổi tiếng, từng đoạt 9 giải thưởng tại ảnh đàn quốc tế, Trầm Khuynh Mặc?
Dung Tiểu Kỳ ngẩn người: "Chị là Trầm đạo diễn?"
Trầm Khuynh Mặc mỉm cười: "Dung tiểu thư thế nhưng là Ảnh hậu, hiện tại là thời gian hưu nhàn, không cần lưu ý nhiều như vậy."
Dung Tiểu Kỳ im lặng, Bạch Ngọc Lan cư nhiên có biện pháp mời tới Trầm Khuynh Mặc.
"Dung tiểu thư hiện tại là..." Trầm Khuynh Mặc nhìn Bạch Ngọc Lan gác trên người Dung Tiểu Kỳ, hỏi.
"Em hiện tại chuẩn bị đưa nàng về nhà, nàng uống rượu, không thể lái xe."
Trầm Khuynh Mặc đạm đạm cười: "Dung tiểu thư vừa muốn chiếu cố Bạch tiểu thư, vừa muốn lái xe, đại khái không thể phân tâm làm hai việc cùng lúc, tôi nguyện ý đưa hai vị về nhà."
Thịnh tình của Trầm Khuynh Mặc không thể chối từ, Dung Tiểu Kỳ liền gật đầu đáp ứng, hai người đỡ Bạch Ngọc Lan lên xe, đem nàng an trí ở phía sau, lúc này mới đóng cửa.
Dung Tiểu Kỳ ngồi ở vị trí ghế trước,