“Bất tường?” Trương Bằng nhướng mày hỏi lại.
“Linh Kha à, mình nói gì lạ vậy, có người mẹ nào lại đi nói con cái của mình là bất tường đâu chứ? Thân phận của A Nễ vốn nên được công khai với bên ngoài từ lâu rồi, chẳng lẽ trong thời gian qua, mình luôn giấu giếm sự tồn tại của nó sao?”
Tô thị nghe vậy vội vàng phủ nhận: “Không mình ơi, em nào giấu giếm sự tồn tại của A Nễ, chẳng qua nó khờ khạo không hiểu sự đời, cho nên em mới để nó trong phủ từ từ dạy dỗ, nhưng em bất tài không dạy được con khôn, là lỗi của em tất, cũng bởi vì em mà bây giờ mình muốn đưa con ra ngoài cũng không được, em có tội với mình.
”
Nói đoạn, Tô thị bật khóc nức nở, bà ta giơ khăn tay lên lau khóe mắt, trông dáng vẻ cực kỳ yếu ớt đáng thương, quả nhiên chiêu này có tác dụng với Trường Bằng, chỉ thấy ông ta đứng dậy, vòng tay qua ôm lấy vai của thê tử, nhẹ giọng nói: “Ta hiểu mình đã cố gắng hết sức, nhưng trong mấy đứa con chỉ có A Nễ là kém cỏi nhất, ta tin thân là mẹ, mình cũng không muốn vậy đúng không?”
Tô thị e lệ cúi đầu tựa vào lòng ngực của Trương Bằng, nhưng khi vừa khuất khỏi tầm mắt của ông ta, biểu cảm trên mặt bà ta lập tức trở nên hung dữ vặn vẹo, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay ghim sâu vào da thịt.
Những lời Trương Bằng vừa nói nghe như âu yếm dịu dàng, nhưng thật chất chẳng khác gì mũi kim nhọn đâm vào trong tim của bà ta, tại sao ông ta cứ muốn bà ta phải thừa nhận đứa con do ả tiện nhân kia sinh là con của bà ta chứ? Chẳng lẽ ông ta đang muốn nhắc mãi rằng bà ta vĩnh viễn không bằng một góc của con ả đó hay sao?
Tuyệt đối không! Cho dù hiện tại trong tim của Trương Bằng vẫn còn hình bóng của Quỳnh Hoa, bà ta cũng không cho phép con trai của ả sống yên ổn.
Quỳnh Hoa à, chúng ta đã từng là chị em thân mật sớm tối bên nhau, ngươi đã thành toàn cho ta một lần, vậy hãy để con trai của ngươi tiếp tục bại dưới tay con của ta đi.
Tô thị ngẩng đầu lên nhìn Trương Bằng, trong ánh mắt lóng lánh ánh sao cứ như thế người đàn ông trước mặt là cả bầu trời của bà ta vậy.
“Mình nói vậy em nghe cũng đúng, nhưng có gấp gáp quá không mình? Sắp tới đây mình sẽ đến Quế Châu đi tuần, thời gian cũng mất mấy tháng, em sợ không lo chu toàn cho con mất.
”
Trương Bằng nghe vậy gật gù đáp: “Mình nói đúng, quà nhập học sách bút gì đó không khó để chuẩn bị, nhưng ta phải đích thân tới tìm viện trưởng chào hỏi trước, nhưng thời gian sắp tới quả thật quá gấp gáp, nếu lễ tiết không chu toàn, cho e sau này bất lợi cho A Nễ.
”
Tô thị như mở cờ trong bụng, vội vàng mỉm cười nói: “Nếu vậy mình cứ để con ở nhà, đợi mình