Trương Ai Thống lặng lẽ trở về nhà củi, sau đó tìm một góc tối rồi thu mình vào trong, hai tay cậu ôm lấy đầu gối, nước mắt lăn dài trên gò má, cậu cố gắng mím chặt môi để mình không phát ra tiếng khóc.
Cậu biết rõ một khi Trương Bằng đi rồi mà cậu vẫn chưa thể rời phủ thừa tướng để vào Đại Tự Viện học thì sau này sẽ không sống yên được với mẹ con Tô thị và người hầu trong phủ.
Lúc trước Trương Bằng thường xuyên vắng nhà, Trương Ai Thống chịu đủ các loại bắt nạt từ người của trên dưới nhà họ Trương, cậu đã sớm quen, chỉ cần chịu đựng một chút thôi mọi chuyện đều sẽ qua, nhưng lần này cậu thật sự rất sợ hãi, giống như tương lai u tối đã được báo trước, sóng gió sắp tới không phải là thứ cậu có thể gánh chịu nổi.
“Phải làm sao bây giờ, hức! mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, mình sẽ điên mất, mình không muốn trở thành kẻ điên đâu hu hu! tại sao cuộc đời lại khắc nghiệt với mình như vậy?”
Trương Ai Thống lau nước mắt, vạt áo đã ướt đẫm, bản thân cậu cũng dần thiếp đi, trong mơ, bao nhiêu đau khổ đều biến thành quỷ dữ bao vây lấy cậu, từng chút nuốt chửng cơ thể của cậu.
…
Bên trong viện Lạc Uyển, phòng riêng của bà lớn Tô thị.
Trương Tân đã đến tư thục học tập, hiện tại trong viện chỉ có Trương Hải và Trương Ngọc Nhi quỳ bên chân thưa chuyện với Tô thị.
“Mẹ, chúng ta phải chắp hai tay nhường cơ hội vào Đại Tự Viện cho tên nghiệt súc đó sao?” Trương Hải tức giận lớn tiếng hỏi Tô thị.
Tô thị phe phẩy cái quạt mo trên tay, nhếch mép cười nói: “Sao có thể chứ con? Bao nhiêu năm qua mẹ ghì đầu nó xuống, sao bây giờ lại để nó ngoi lên được?”
“Nhưng lệnh của cha khó cãi, con thấy lần này cha quyết tâm dữ lắm.
”
Nói đoạn Trương Hải bực dọc quay mặt đi, năm nay gã đã mười sáu, hai lần thi hương không đậu, lần này gã quyết tâm không để thua kém cho nên lao đầu vào học ngày học đêm, vậy mà cha lại không thấy điều đó, có cơ hội lớn bằng trời không đưa cho gã mà lại mớm cho tên nghiệt súc kia, quá đáng hận.
Không chỉ Trương Hải, mà Tô thị cũng tức giận không kém, không cho con trai thứ ba của bà ta đi thì thôi, để dành cho đứa con trai út cũng được, không ngờ Trương Bằng lại không nể mặt mũi của chánh thất mà nâng đỡ đứa con hoang do ả tiện nhân Quỳnh Hoa kia lên, xem ra bao nhiêu năm qua bà ta đã quá nhân từ cho nên mới để hai mẹ con nhà đó leo lên đầu, nếu vậy thì hãy đợi xem bà ta đánh thằng quỷ nhỏ kia xuống địa ngục như thế nào.
“Đúng là lần này cha của con quyết tâm thật, năm lần bảy lượt muốn để cho thằng quỷ nhỏ