Hôm sau, Lê Dương Chính mang tâm trạng vui vẻ đến viện Hàn Lâm làm việc, trong thời gian này hắn cũng không khiến bản thân nổi bật cho nên không ai tới gây sự với hắn, thế nhưng người có dã tâm lớn như hắn lại dễ dàng chịu chôn chân một chỗ chép sách sao? Hắn chỉ đang chờ đợi nhà vua ban cho cơ hội mà thôi, có lẽ cơ hội này cũng sắp tới rồi.
“Anh nghe nói gì không? Đô đốc Hoàng sẽ gả con gái thứ hai cho Tô Mạnh Thư đấy.
”
“Sao lại gả thấp như thế? Với địa vị của ông đô đốc thì hoàn toàn có thể cho con gái làm vợ con trưởng của một ông quan đại thần nào đó, đâu cần phải tìm đến một đứa con thứ của nhà thượng thư?”
“Anh không biết sao? Đứa con gái này của ông đô đốc từng có tai tiếng bỏ nhà theo tình lang, sau đó bị bắt lại rồi nhốt trong phủ tới giờ, dù vậy cũng không biết có còn trong sạch hay không.
”
Lê Dương Chính ngồi ở một góc nghe mọi người bàn tán, khóe môi khẽ nhếch lên, quả nhiên bữa tiệc hôm qua dùng để bắt cá trong rọ muốn lựa con nào cũng được mà.
Ngoại trừ hắn ra thì chỉ còn Lý Anh Kiệt và Tô Mạnh Thư đủ tiêu chuẩn làm kén rể của ông đô đốc, vậy nên khi hắn và anh họ kiếm cớ chuồn êm, đương nhiên Tô Mạnh Thư phải ở lại chịu trận rồi.
1
Tính ra hắn ta cũng là một kẻ lòng dạ thâm sâu, nếu được làm con rể của ông đô đốc sẽ như hổ mọc thêm cánh giúp hắn ta thăng tiến trong quan trường, nhưng mà chỉ e phen này ông đô đốc phải đề phòng con rắn độc này rồi, làm sao một người như hắn ta có thể nuốt được nỗi nhục ép hôn kia chứ?
Lê Dương Chính nghiền ngẫm một lúc, trong đầu xoay chuyển vô số kế sách và đường đi nước bước, việc khiến vua Định Ưng thay đổi suy nghĩ còn cần một thời gian nữa, trước đó việc hắn cần làm chính là chặt đứt hoàn toàn sự trợ giúp của thừa tướng dành cho Trần Minh Viễn.
Muốn như thế hắn chỉ đành phải làm kẻ ác chia rẽ uyên ương rồi.
Lúc này, bên trong phủ thừa tướng, tại viện riêng của Tô thị.
Trương Ngọc Nhi quỳ bên chân bà ta khóc lóc van xin: “Con lạy mẹ, con không muốn lấy nhị hoàng tử đâu.
”
Tô thị nhăn mặt hất tay nàng ta ra, tức giận nói: “Nhị hoàng tử có chỗ nào chê mà con lại từ chối? Huống hồ đích thân ngài ấy tới cửa cầu hôn, biết bao quý cô trong kinh thành nằm mơ còn không dám nữa đấy, con thật không biết tốt xấu mà.
”
Trương Ngọc Nhi khóc nước mắt giàn giụa, nàng ta không thể lấy nhị hoàng tử, nàng ta phải cùng tam lang của mình kết duyên giai ngẫu nữa kia mà.
Bỗng nhiên nàng ta thay đổi sắc mặt đứng phắt dậy rồi nói: “Có phải mẹ cố tình để con đi thưởng hoa, tạo điều kiện cho nhị hoàng tử gặp con hay không? Nếu không tại sao ngài ấy lại đến cầu hôn, rõ ràng mẹ biết con yêu Tam lang…”
“Câm miệng!” Tô thị quát to.
“Ngươi là con gái nhà lành mở miệng ra nói yêu một gã đàn ông không cảm thấy xấu hổ sao? Huống hồ ta đã nói ngươi không được qua lại với tên hoàng tử thấp hèn kia rồi mà, sao ngươi không nghe?”
Trương Ngọc Nhi còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tô thị phất tay cắt ngang.
“Bây đâu, đưa cô