Lê Dương Chính đội mưa trở về nhà, Trương Ai Thống vẫn chờ ở trước cổng, thấy người hắn ướt đẫm thì vội vàng kéo hắn vào phòng, sau đó giúp hắn thay trang phục khác rồi chu đáo lấy khăn lau khô tóc cho hắn.
“Lát nữa em đi nấu nước gừng cho mình giải cảm, sau này mình đừng dầm mưa như thế, vừa rồi em còn định kêu anh Quy đánh xe ngựa tới rước mình mà mình đã về trước rồi.
”
Trong giọng điệu của Trương Ai Thống chứa một chút oán trách, bình thường cậu không dám xen vào chuyện Lê Dương Chính làm đâu, nhưng bởi vì cậu đau lòng cho nên mới không nhịn được mà dài dòng như thế.
Lê Dương Chính trầm ngâm không đáp, lúc này cậu mới nhận ra trạng thái của hắn không đúng, từ khi trở về tới giờ hắn luôn im lặng, sắc mặt cũng rất nặng nề giống như trong lòng đang có chất chứa nhiều tâm sự vậy.
“Mình… có chuyện gì sao ạ?”
Nghe thấy giọng nói lo lắng của cậu, hắn thở