Lý Anh Kiệt rời đi, Trần Minh Du cũng không đuổi theo mà ngồi thừ người trong mái đình, Lê Dương Chính tiến tới hỏi: “Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Minh Du ậm ừ trong chốc lát cuối cùng thở dài đáp: “Chẳng phải Anh Kiệt bị bỏ thuốc sao? Ta chỉ đang giúp hắn giải độc thôi.
”
Lê Dương Chính nhíu mày, quả nhiên đúng như hắn đoán, đêm đó hai người này đã giao hoan với nhau rồi, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Lý Anh Kiệt thì chắc là đã bị thằng nhóc trước mặt thịt, thật không ngờ anh họ của hắn lại nằm dưới, hơn nữa còn bị một tên nhỏ tuổi hơn mình hành hạ đến mức lâm bệnh luôn.
Hầy, xem ra đêm đó hắn đã giao trứng cho ác rồi.
1
“Bây giờ ngài tính sao?” Lê Dương Chính hỏi.
Trần Minh Du buồn rầu nói: “Ta muốn cưới Kiệt nhưng hắn không chịu, còn nói muốn làm quan rồi cưới vợ sinh con nữa.
”
“Ngu xuẩn!”1
“Ngươi mắng ta?”
Trần Minh Du trợn to mắt nhìn Lê Dương Chính, cậu ta cảm thấy tôn nghiêm của một vị hoàng tử đã bị xúc phạm bèn gân cổ quát: “To gan, ngươi đừng tưởng mình là em họ của Kiệt thì được phép xúc phạm hoàng tộc, ngươi có tin ta sẽ… ta sẽ…”1
Lê Dương Chính nhìn thẳng vào cậu ta, sắc mặt nghiêm nghị, hỏi: “Sẽ như thế nào?”
“Hừ, còn không nhận là mình ngu sao? Anh họ tôi là cháu nội của quận công Vĩnh Thụy, ngài lại là con vua, ngài lấy anh tôi về chẳng khác nào công khai sỉ nhục đại thần, hơn nữa ngài có từng nghĩ một khi gả cho ngài, con đường làm quan của anh ấy sẽ đoạn tuyệt không?”
Đứng trước lời chất vấn của hắn, Trần Minh Du bắt đầu nhận ra bản thân đã suy nghĩ quá đơn giản, Lý Anh Kiệt coi trọng việc làm quan như vậy mà cậu ta lại muốn hắn ta bỏ hết để làm hoàng tử phi của mình, thảo nào hắn ta tức giận như vậy.
“Nếu… nếu vậy thì để ta gả cho hắn… Ấy ấy ta biết ta nói bậy rồi ngươi đừng đánh ta!”1
Trần Minh Du chưa nói hết câu đầu đã thấy Lê Dương Chính vung nắm đấm lên, cậu ta vội vàng ôm đầu chạy trốn.
Lê Dương Chính bực bội phất tay áo xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ chắc lúc trước não hắn có vấn đề lắm mới muốn nâng đỡ tên ngốc này lên làm vua.
Trần Minh Du ủ dột trở về cung, đúng lúc bị vua Định Ưng gọi đến gặp mặt.
“Nghe nói mấy ngày nay con thường chạy đến phủ quận công rồi ngồi lì ở đó đến tối mịt mới về, sao hả? Ở đó có gì vui à?”
Trần Minh Du biết hành tung của mình không qua được mắt của đức cha cho nên cũng không phủ nhận, cậu ta gật đầu rồi đáp: “Đúng vậy, gần đây Kiệt bị bệnh cho nên con đến thăm.
”
Vua Định Ưng nhíu mày, nói: “Con thân là hoàng tử, không thể hạ mình trước thần dân như vậy, con để uy nghiêm của hoàng tộc ở đâu hả?”
Trần Minh Du giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ tối nay có nên lẻn vào phủ quận công để gặp Lý Anh Kiệt hay không.
1
Đột nhiên vua Định Ưng đổi đề tài: “Trẫm đã chấp nhận lời thỉnh cầu ban hôn cho anh hai của con rồi, năm nay con cũng đã mười sáu, cũng nên tính chuyện lập phi đi.
”
Trần Minh Du lập tức nhảy cẫng lên, liên tục lắc đầu từ chối: “Không không không, con còn muốn chơi thêm vài năm, đức cha đừng đeo gông vào cổ con mà.
”
Vua Định Ưng cười mắng một tiếng rồi đuổi Trần Minh Du ra ngoài, tuy nhiên cậu ta vừa đi, sắc mặt của nhà vua lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Xem ra đã đến lúc phải gõ đứa con trai này một phen rồi.
”
Hôm sau, tại điện Tử Khâm.
Buổi lâm triều vẫn diễn ra như thường lệ, mãi đến khi sắp kết thúc, vua Định Ưng liếc nhìn lão thái giám đứng bên cạnh mình một cái, lão ta lập tức bước lên phía trước cất cao giọng: “Thừa tướng Trương Bằng bước ra nghe chiếu chỉ.
”
Trương Bằng vội vàng bước ra khỏi hàng rồi quỳ xuống, lão thái giám mở chiếu thư ra, đọc: “Cô con gái thứ ba của thừa tướng Trương Bằng đoan trang hiền thục, công dung ngôn hạnh đều có đủ, nay ban cho nhị hoàng tử làm chính phi, giúp hoàng tộc sớm ngày khai chi tán diệp, khâm thử.
”
Chiếu chỉ vừa ra, ngoại trừ cánh quan lại thuộc phe của nhị hoàng tử ra, ai nấy đều bất ngờ hoang mang nhìn nhau, kể cả thái sư cũng không khỏi hít