Thấy có người đột nhập vào phòng rồi đè lên người mình, Lý Anh Kiệt định la lên thì nghe tiếng gào kèm theo tiếng khóc của Trần Minh Du, hắn ta vội che miệng của đối phương lại rồi kéo vào buồng trong.
Lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm rồi buông tay ra, nhìn bàn tay ướt đẫm nước mắt lẫn nước mũi và nước bọt của Trần Minh Du, hắn ta tức giận lấy khăn ra lau sạch.
1
“Ngài đến đây làm gì? Chẳng phải lần trước tôi đã kêu ngài đừng tìm tôi nữa sao?”
Thấy đối phương chẳng những không an ủi mình mà còn lạnh lùng như thế, Trần Minh Du cắn chặt môi nước mắt rơi lã chã xuống gò má.
“Ngươi đừng cưới quận chúa Hà Liễu, tính tình của nàng ta không tốt, rất điêu ngoa tùy hứng, người cao ngạo như ngươi sẽ không chịu nổi đâu.
”
Trần Minh Du vừa nắm lấy tay của Lý Anh Kiệt vừa nói, đôi mắt ngấn lệ trông vô cùng đáng thương, tuy nhiên lúc này đây trong lòng Lý Anh Kiệt chỉ cảm thấy chua xót cho chính bản thân mình, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, trên môi nở một nụ cười chế giễu, sau đó nói: “Lệnh vua khó cãi, lục hoàng tử muốn tôi kháng chỉ sao? Đến lúc đó chỉ sợ cả nhà tôi cũng không được toàn thây, đây là điều ngài muốn ư?”
Trần Minh Du vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Ta không có, ta chỉ… ta chỉ không muốn ngươi cưới người khác thôi…”
Lý Anh Kiệt nhắm mắt lại, toàn thân như không còn chút sức lực nào.
“Ngài về đi, nếu muốn tôi an ổn sống tiếp thì đừng tới nữa, sau này cũng… không nên qua lại với nhau làm gì.
”
Lý Anh Kiệt đứng lên, chưa kịp nhấc chân bỏ đi thì đã bị Trần Minh Du ôm lấy từ phía sau, cậu ta áp mặt vào lưng hắn ta, nghẹn ngào hỏi: “Ngươi thích ta mà đúng không? Rõ ràng người ngươi thích là ta, ta cũng thích ngươi, ngươi đừng lấy vợ mà…”
Lý Anh Kiệt cảm thấy đầu mình rất đau, trái tim cũng đau, hắn ta dứt khoát gỡ tay của Trần Minh Du ra, hai mắt nhìn vào khoảng không vô định phía trước rồi nói: “Phải, tôi thích ngài, đây là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi, đáng lẽ tôi không nên thích con vua, Du à, ngài nên trưởng thành đi, đừng khiến tôi rơi vào cảnh khó xử nữa.
”
Nói xong hắn ta cất bước rời đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, Trần Minh Du cảm thấy bản thân đang bị vứt bỏ, nhất thời tức giận xông ra ngoài cửa sổ.
Lý Anh Kiệt vừa đi tới cửa chính bỗng khựng lại, không biết nghĩ đến điều gì mà quay đầu trở về giường, ngồi xuống chỗ Trần Minh Du vừa ngồi, cảm nhận chút hơi thở chưa phai của cậu ta, sau cùng không nhịn được mà thở dài.
1
Sau khi rời khỏi phủ quận công, Trần Minh Du tới tửu quán uống đến say mèm, khi Lê Dương Chính tới thì đã thấy cậu ta nằm dài trên mặt đất, nếu để người ngoài biết cậu ta là hoàng tử, chắc chắn hôm sau sớ chương tố tội cậu ta sẽ cao chạm đến nóc điện Tử Khâm luôn đấy.
Lê Dương Chính nhíu mày nhìn con ma men trước mặt, sau cùng bất lực thở dài vác cậu ta trên vai rồi đặt lên xe ngựa.
Không bao lâu sau, xe ngựa dừng trước biệt viện ở thành Đông của Trần Minh Du, Lê Dương Chính làm tròn nhiệm vụ vác cậu ta vào phòng.
“Đặt ta lên giường đi, chỗ này, chỗ này nữa, ta và Kiệt đã ân ái với nhau đấy, đêm đó thật sự rất tuyệt…”
Trần Minh Du đã say tới mức nói nhảm không giữ mồm miệng, may mà chỉ có một mình Lê Dương Chính nghe thấy, nếu không họa lớn sẽ giáng xuống đầu cả nhà ông ngoại của hắn mất.
“Ngài cứ việc bê tha đi, sớm muộn gì anh họ của tôi cũng chết vì ngài thôi.
”
Nói xong hắn xoay người định ra về, vừa đi tới cửa đã bị Trần Minh Du gọi lại: “Chính à, ngươi đừng đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
”
“Hừ, ta không nói chuyện với kẻ không tỉnh táo.
”
Lê Dương Chính tiếp tục nhấc chân lên, Trần