Ba mẹ con Tô thị ở trong phòng trù tính đâu ra đó, chỉ đợi Trương Bằng vừa đi sẽ lập tức hành động ngay.
Trương Hải được mẹ hậu thuẫn trong lòng tự tin rằng suất học này chắc chắn thuộc về mình bèn xin phép về phòng tiếp tục ôn tập, nhưng thật chất là đi tụ tập bạn bè để khoe khoang.
Lúc này, Tô thị và Trương Ngọc Nhi cùng nhau đi dạo vườn hoa, đi được một đoạn, Tô thị nói: “Năm nay con đã mười sáu, cùng thằng Hùng là cặp song sinh, thằng Hùng thân là nam nhi đặt tâm trí vào sự nghiệp cũng đúng thôi, nhưng con gái đến thì đến giờ phải gả đi, cha con giữ chức thừa tướng đương triều, định sẵn không thể gả thấp, ít nhất cũng nên từ thế tử trở lên, mẹ thấy ý của cha con ưng bụng nhị hoàng tử Trần Minh Lâm lắm đấy, ngẫm lại thì ngài ấy cũng không tệ, mẹ là bà Kính phi được nhà vua kính trọng, nhà ngoại có cậu thân chinh bách chiến Đô đốc đại tướng quân, mai này nếu không lên ngôi thì ít ra cũng được phong hầu, con gái của mẹ nắm chắc được làm bà này bà nọ rồi.
”
Bước chân của Trương Ngọc Nhi bỗng khựng lại, hai bàn tay đan chặt vào nhau, đầu khẽ cúi xuống, hơi thở có phần bất ổn.
Tô thị nhíu mày, hỏi: “Ngọc à, con sao vậy?”
Trương Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đẫm lệ, nàng ta nghẹn ngào đáp: “Bẩm mẹ, lòng con có nỗi khổ, con không muốn gả cho nhị hoàng tử đâu.
”
Tô thị giật mình ngạc nhiên: “Cớ chi lại thế? Không lẽ con đã có người trong lòng rồi hay sao?”
Trương Ngọc Nhi do dự một lúc, sau cùng khẽ gật đầu, Tô thị thấy thế càng hoảng hốt hơn, bà ta vội hỏi: “Là ai? Sao con lại tự tiện giấu mẹ giao du với nam nhân bên ngoài? Nếu là hạng nghèo khiếp xác hay lưu manh thì biết làm sao hở con?”
Trương Ngọc Nhi vội vàng biện giải: “Không không thưa mẹ, chàng ấy không phải hạng thường dân mà là người trong hoàng tộc đấy ạ.
”
Tô thị nghe vậy lập tức vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, bà ta mỉm cười vuốt tóc con gái, ôn tồn bảo: “Con gái của mẹ phải giỏi như thế mới được chứ, nói cho mẹ nghe chàng trai đó là ai, con trai của ông Hầu hay vị hoàng tử nào?”
Trương Ngọc Nhi nghe mẹ nhắc đến người mình thương, hai gò má đỏ ửng lên giống như đóa hoa hồng kiều diễm, nàng ta e thẹn cúi đầu đưa tay áo che miệng, mỉm cười đáp: “Bẩm mẹ, người trong lòng của con là Tam Lang, tam hoàng tử Trần Minh Viễn ạ.
”
“Cái gì?” Tô thị thảng thốt kêu lên.
Mặt mày của bà ta lập tức nhăn lại, ra tiếng chất vấn: “Sao lại là tam hoàng tử? Cho dù con gả vào nhà quan lại bình thường cũng hơn hẳn việc gả cho hắn,