Trương Bằng vừa dứt câu, cơ thể của Tô thị lập tức cứng đờ, lồng ngực quặn đau, tay chân cũng bắt đầu lạnh đi, biểu hiện khác lạ của người bên gối rõ ràng như thế nhưng Trương Bằng lại làm như không thấy, ông ta đẩy Tô thị ra nằm lên giường, nói: “Mình ngủ thôi, ngày mai tôi còn phải diện kiến thánh thượng nữa.
”
Nói xong, Trương Bằng nhắm mắt lại ngủ, không hề quan tâm đến Tô thị vẫn đang ngồi bất động bên mép giường.
Tô thị cứ ngồi đó mãi cho đến khi gã mõ gõ chiêng điểm canh ba, bà ta mới giật mình, sau đó chậm rãi quay sang, trợn mắt nhìn chồng đang ngủ say trên giường.
Miệng của bà ta hếch lên để lộ ra hai hàm răng đang nghiến chặt vào nhau trông cực kỳ xấu xí.
Toàn thân của Tô thị không ngừng run lẩy bẩy, ánh mắt không dời khỏi gương mặt đang ngủ say của Trương Bằng, bao nhiêu năm qua, người đàn ông này luôn dùng cái bẫy nâng bà ta lên tận chín tầng mây rồi lại thẳng chân đạp xuống mười tám tầng địa ngục, mới vừa nói lời ngọt ngào âu yếm, ngay sau đó lại đâm từng nhát dao vào tim của bà ta, lần nào cũng khiến bà ta phát điên muốn phá nát mọi thứ, nhưng rồi đâu lại vào đấy, trong lúc rơi vào hũ mật, bà ta chẳng khi nào nhớ đến vết cắn lúc trước.
Càng như thế, bà ta càng hận đứa nghiệt chủng kia, nếu không có nó, Trương Bằng lấy đâu ra cái cớ chì chiết bà ta? Tất cả đều tại nó!
Giờ đây, ý định muốn hủy hoại cuộc đời đứa bé kia trong lòng Tô thị đã dâng cao hơn bao giờ hết.
Đột nhiên, cánh tay bị chộp lấy, bên tai Tô thị vang lên tiếng lầu bầu của Trương Bằng: “Ngủ đi, ngày mai hầu ta sửa soạn lên chầu vua sớm.
”
Nói xong, tiếng ngáy đều đều lại phát ra từ trong miệng Trương Bằng, Tô thị vẫn mở to hai mắt trợn trừng nhìn ông ta, sau đó chậm rãi nằm xuống giường, hai tay chắp trước ngực, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trông bà ta lúc này không khác gì một kẻ điên mất trí cả.
Đầu canh năm ngày hôm sau, Trương Bằng được Tô thị lay dậy, bà ta cúi đầu hầu hạ ông ta mặc quan bào, vấn tóc đội mão xong xuôi lại đưa tiễn ra tận cửa, nhìn thấy bóng người đã khuất, vẻ hiền dịu trên mặt bà ta lập tức biến mất, thay vào đó là biểu cảm hung ác đến cực điểm.
“Bây đâu? Lôi đầu thằng A Nễ ra đây cho ta!”
Dứt câu, bà ta liếc nhìn lão quản gia họ Phương một cái rồi bước nhanh đến đình viện ở sân sau.
Giờ này mặt trời chưa ló dạng, xung quanh vẫn còn hơi tối tăm nhưng không đến mức không thấy rõ mặt người.
Tô thị ngồi trên ghế gỗ, kẻ hầu người hạ đứng ở phía sau đuổi muỗi rót trà cho bà ta, tầm chưa đến thời gian uống một chung trà, Trương Ai Thống đã bị một tên gia đinh nắm tóc kéo về phía đình viện, gã ta cao to bước đi nhanh nhẹn, Trương Ai Thống bị bỏ đói nhiều lần vóc người nhỏ nhắn đuổi theo không kịp cho nên đầu tóc bị kéo căng vô cùng đau đớn.
Tới nơi, gã gia đinh kia vung tay một cái, Trương Ai Thống ngã nhào xuống đất, nhưng cậu không dám trễ nãi bèn lồm cồm