“A…” Trương Ai Thống đau đớn hét lên, cậu ôm lấy bàn tay đầy máu lăn lộn trên mặt đất, miệng há to, cơn đau dần dần ăn mòn tâm trí khiến cậu không còn được tỉnh táo nữa.
“Đây chỉ là hình phạt nhỏ vì mày không chịu nghe lời, nếu còn cứng đầu, đừng nói là một cái móng, nhà này còn rất nhiều hình phạt khiến mày sống không bằng chết đó nghe không?” Quản gia Phương đạp bàn chân lên mặt Trương Ai Thống mà cảnh cáo.
“Mày câm hay sao mà không biết lên tiếng? Hay là tao mách với bà lớn để bà rút lưỡi mày ra luôn?”
Trương Ai Thông khẽ nuốt nước bọt, mí mắt nặng trĩu, mọi thứ xung quanh mờ dần.
“Khụ khụ khụ… con… con sẽ nghe lời… con đau lắm… đừng đánh con nữa…”
Quản gia Phương đạt được mục đích thì rút chân về, ra lệnh cho hai thằng gia đinh đứng canh bên ngoài: “Mời cậu tư về phòng đi.
”
Sau đó, hai thằng gia nhân xông vào bên trong nhà củi nắm tóc Trương Ai Thống lôi ra ngoài, cậu chỉ cảm thấy da đầu đau như muốn rách ra, chúng lôi cậu sòng sọc về phía căn phòng bỏ trống vừa mới được dọn dẹp.
Trước khi rời đi, quản gia Phương cảnh cáo lần cuối: “Đừng hòng giở trò lật lọng, mày nên hiểu rõ thân phận của mày là gì, ông lớn sẽ không vì hạng con hoang như mày mà cãi nhau với bà lớn đâu.
”
Quản gia Phương rời đi, Trương Ai Thống nằm im trên giường, đây là lần đầu tiên cậu được nằm trên một chiếc giường đường hoàng, không phải nền đất lạnh lẽo, cũng không phải ụ cỏ khô hôi hám, nhưng không hiểu sao nước mắt lại trượt dài xuống khóe mắt của cậu, nỗi đau về thể xác và sự tủi hờn cứ liên tục dày vò khiến ý chí sinh tồn trong cậu ngày một yếu dần.
“Tôi không phải con hoang đâu mà… Không phải…”
Khoảng một canh giờ sau, sau khi đã chuẩn bị đâu ra đấy, một thằng gia nhân chạy tới báo tin Trương Ai Thống đã tỉnh cho Trương Bằng nghe, ông ta lập tức đứng dậy đi đến phòng cậu, sự gấp rút này của ông ta càng khiến Tô thị ghen ghét.
Trương Bằng bước vào phòng, mùi thảo dược nồng nặc trong phòng khiến ông ta nhăn mặt khó chịu, ông ta đi tới trước rèm treo, mặc dù mùi thuốc rất nồng, nhưng ông ta vẫn ngửi được mùi máu thoang thoảng trong không khí.
“Con cảm thấy trong người thế nào rồi?”
“Khụ khụ khụ… Con… con không sao, con mắc bệnh truyền nhiễm rồi, cha đừng tới gần kẻo bị lây.
” Giọng nói thều thào của Trương Ai Thống truyền ra.
“Ừm, chiều nay cha đi tuần, cả tháng sau mới về, con ở nhà nhớ lo uống thuốc tịnh dưỡng cho khỏe, cha sẽ đưa con đến gặp thầy đồ rồi chuẩn bị vào Đại Tự Viện học.
” Giọng của Trương Bằng nghe như đang rất quan tâm Trương Ai Thống, nhưng biểu cảm trên mặt ông lại hoàn toàn trái ngược.
Trương Ai Thống im lặng một lúc, sau đó hít thật sâu lấy hết can đảm mà thưa: “Cha… hay là cha đưa con đi cùng…”
“Càn quấy! Sao con lại không nghe lời như vậy? Mẹ con nói nhưng cha không tin, hóa ra con hư hỏng thật, cha phải làm việc thánh thượng giao phó chứ không phải chuyện chơi mà con vòi