Thấy Lê Dương Chính bước ra, thằng Quy khom lưng thưa chuyện: “Bẩm cậu, chuyện cậu sai con làm, con đã làm xong rồi ạ.
”
Lê Dương Chính gật đầu, sau đó nói: “Về phủ.
”
“Dạ.
”
Lê Dương Chính chắp tay ra sau lưng đi về phía trước, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về chuyện nội trạch của phủ thường tướng.
Trương Bằng đã khởi hành đến Quế Châu tuần tra, chuyến đi này kéo dài một tháng, một tháng này là khoảnh khắc thay đổi cả cuộc đời Trương Ai Thống.
Vốn dĩ khi Trương Bằng vừa đi, Tô thị đã muốn lập tức đưa Trương Ai Thống tới nhà chứa, nhưng không ngờ ông Đề lại Nhiếc, cánh tay phải của Trương Bằng lại ở lại kinh thành để xử lý một số việc cho ông ta.
Có ông Đề lại Nhiếc giám sát, Tô thị không dám hành động khinh suất, bà ta không thể để Trương Bằng nhìn thấy một mặt ác độc của mình, vì thế trong mấy ngày đầu tiên, bà ta mới không để Trương Ai Thống sống khổ cực như trước kia, chỉ cần đợi Đề lại Nhiếc xuất phát tới Quế Châu, ngày tàn của cậu cũng đến.
Biểu cảm trên mặt Lê Dương Chính trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy thù hận, mặc dù phải diễn trò trước mặt tay sai của Trương Bằng, nhưng Tô thị chắc chắn không nuốt trôi cục tức phải cho Trương Ai Thống ở trong căn phòng dành cho chủ cả và được đối xử ngang bằng các con của bà ta, vì thế hắn đoán bà ta sẽ bỏ thứ gì đó vào trong cơm nước hằng ngày của cậu.
Lê Dương Chính nhớ về khoảng thời gian sau khi bị bán vào nhà chứa, cứ mỗi độ trăng rằm, cơ thể của hắn sẽ đau như ai xé, nội tạng nóng ran rồi bắt đầu thắt chặt lại khiến hắn chỉ muốn ngất đi cho bớt đau nhưng không được, sau này khi đã có chút quyền lực trong tay hắn mới dám đến tìm lang y chẩn bệnh, vì thế mới biết mình trúng phải một loại độc tên là Nguyệt Tử.
Khi đó hắn đã gây thù chuốc oán với rất nhiều người cho nên cũng không đoán ra được ai hạ độc mình và hạ độc lúc nào, mãi cho đến khi biết loại độc dược Nguyệt Tử này chỉ có tộc nhân của Tô thị mới điều chế ra, hắn mới bàng hoàng nhận ra mình thật sự muốn giết chết cả nhà họ Trương.
Mặc dù không biết chính xác Tô thị hạ độc vào lúc nào, nhưng Lê Dương Chính có thể khẳng định chắc chắn là trong thời gian này, chỉ cần thấy Trương Ai Thống sống thoải mái một chút thôi, bà ta đã không chịu nổi rồi.
Hừ, độc phụ!
Thằng Quy đi theo phía sau Lê Dương Chính, tuy không nhìn sắc mặt, nhưng gã có thể cảm nhận rõ cậu chủ đang rất tức giận.
Trước kia cậu chủ rất hung hăng, thường hay đánh gã để trút giận mỗi lần chơi thua đám công tử trong kinh thành, gã cũng đã quen với tính tình ngang ngược của hắn, thế nhưng cậu chủ bây giờ lại cho gã một cảm giác rất đáng sợ mặc dù hắn không hề trút giận vô cớ lên người gã.
Lúc trước gã còn dám mở miệng bày vài kế hay cho cậu chủ để lấy chút tiền thưởng, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại trọng dụng gã, bởi ngoài cái tài biết nịnh bợ ra, gã còn có nhiều trò hay giúp hắn tiêu khiển, nhưng hiện tại gã không dám hé răng bày trò nữa, bởi vì có vẻ cậu chủ không thích người lẻo mép, con Hồng thằng Bính đều đã bị đuổi đi vì dám hiến kế cho cậu chủ lẻn ra ngoài phủ chơi rồi, may mà gã biết khôn ngậm miệng