Ông Văn sĩ Càn tỏ ý hài lòng, lúc được thánh thượng sai dạy học cho quý tử nhà thái sư, ông đã rất bất mãn, Lê Dương Chính là phế vật nổi danh kinh thành, ngoài ăn chơi trác táng ra thì không có tài cán gì nữa, tâm trí ngu dốt hống hách ngang ngược, nếu không phải mang danh con trai của thái sư thì đã bị Ngự sử đại phu tố cáo bỏ tù rồi.
Nhưng hiện tại biểu hiện của hắn không có chỗ nào trông giống kẻ chỉ biết đàn đúm rượu chè cả, trái lại hành xử thong dong điềm đạm, vừa nhìn đã thấy không phải hạng tầm thường, nếu như đây là một bậc kỳ tài, ông dẫn đầu dạy dỗ, sau này có khi sẽ được tiếng thơm lưu truyền mãi đời sau.
“Sau này ta sẽ là thầy giáo của ngươi, cứ gọi ta là thầy Càn, năm xưa ta chịu nhiều ơn nâng đỡ của thái sư cho nên nhất định dốc lòng dạy dỗ ngươi thành tài, bản thân ngươi cũng phải cố gắng, đừng phụ lòng mong mỏi của cha và các anh ngươi.
”
Lê Dương Chính cung kính đáp: “Học trò hiểu rõ, xin thầy và cha cứ yên tâm.
”
Ông Văn sĩ Càn thấy vậy càng thêm hài lòng, sau đó ông đứng dậy đi tới trước mặt Lê Dương Chính, nghiêm nghị đưa tay vuốt vuốt chòm râu dài, nói: “Chọn ngày chi bằng gặp ngày, sẵn tiện đã đến một chuyến, ta muốn kiểm tra xem thực học của ngươi tới đâu.
”
Thái sư Lê Dương Hạo lập tức đứng ngồi không yên, ông gấp gáp nói: “Chỉ e không ổn, có câu dục tốc bất đạt, hôm nay hai bên chỉ nên để thằng Chính ra mắt thầy thôi.
”
Ông thầm trách mình không kiểm tra trước năng lực của con trai, lần trước hắn nói đã thuộc tứ thư ngũ kinh, ông chỉ lo chuyện kéo bè phái mà không để tâm đến, nếu lỡ như đây là lời khoác lác, vậy chẳng phải ông sẽ mất mặt với đồng liêu hay sao?
Thái độ của thái sư khiến ông Văn sĩ Càn cảm thấy khó hiểu, ông cũng không định hỏi đề khó khiến học trò lúng túng, ông chỉ muốn xem thử thực học của hắn tới rồi rồi định lượng sách vở giảng dạy mà thôi, tuy nhiên nếu thái sư đã lên tiếng, ông không thể không nghe theo.
Ông Văn sĩ Càn định chắp tay thuận theo ý của thái sư rồi xin phép ra về thì Lê Dương Chính đã giành mở miệng trước: “Bẩm cha, bẩm thầy, con học tập đã lâu nhưng không thường giao lưu kết bạn, cho nên không biết thực học của mình tới đâu, vậy nên khẩn xin thầy giúp trò giải đáp những chỗ còn thiếu sót.
”
Ông Văn sĩ Càn ngạc nhiên nhìn Lê Dương Chính rồi lại nhìn sang thái sư cũng đang ngỡ ngàng như mình, trong lòng thầm nghĩ có lẽ vừa rồi là ý riêng của thái sư chứ không phải cậu học trò này của mình giấu dốt.
“Được, thầy ra đề mục, trò làm xong thầy sẽ sửa cho.
”
Lê Dương Chính nhìn vào đề mục, trong lòng mừng thầm, hắn nghĩ có lẽ người thầy này sợ hắn mất mặt cho nên chỉ cho vài câu trong sơ học, tam tự kinh vài một hai câu được cho là khó trong tứ thư ngũ kinh,