Trương Ai Thống ngồi trong gian nhà nhỏ bên cạnh phòng của Lê Dương Chính chờ hắn trở về, nhưng mãi đến tối muộn vẫn không thấy người đâu, cậu bèn ngủ thiếp đi, nỗi cô đơn lạc lõng như khi còn ở phủ thừa tướng bỗng ập về khiến nước mắt bất giác lăn dài trên gò má của cậu.
Khi Lê Dương Chính từ phủ Quận công trở về thì đã nhìn thấy cảnh tượng này, hắn giơ ngón tay ra lau nước mắt còn đọng lại trên mặt Trương Ai Thống khiến cậu tỉnh giấc.
“Cậu chủ về rồi.
”
“Ừm.
Sao lại khóc? Có phải mẹ ta nói gì đó quá đáng không?” Lê Dương Chính vẫn vuốt ve gương mặt của thiếu niên.
Trương Ai Thống cụp mắt buồn bã nói: “Không ạ, bà lớn dạy dỗ con vài điều nên làm thôi.
”
Không phải mới lạ, nhìn vẻ mặt rũ rượi của cậu là hắn đã đoán ra được nhóc con này cố giấu uất ức trong lòng rồi.
“Mẹ ta thân là chủ cả trong nhà đương nhiên phải uy nghiêm răn đe kẻ dưới, có như vậy mới giữ được nề nếp gia phong, nhiệm vụ của ngươi là phải làm sao chứng minh được năng lực của mình, cho bà ấy có cái nhìn khác về ngươi.
”
Nghe Lê Dương Chính nói vậy, đôi mắt của Trương Ai Thống lại long lanh ánh sao.
Ý cậu chủ muốn nói là hiện giờ thân phận của cậu thấp hèn không khiến bà lớn thích, nếu cậu phấn đấu trở thành người có ích cho cậu chủ, bà ấy sẽ chấp nhận cậu sao?
Trương Ai Thống như gỡ được gút mắc trong lòng, mỉm cười thật tươi: “Con biết mình nên làm thế nào rồi, con sẽ cố gắng không phụ lòng tin của cậu.
”
Lê Dương Chính hài lòng xoa đầu cậu, nói: “Được vậy thì tốt, ngủ đi, ngày mai dậy sớm ta dạy học chữ cho, đợi vết thương trên mặt ngươi lành rồi ta lại dắt ngươi ra ngoài cho mở mang đầu óc.
”
“Dạ.
”
Trương Ai Thống ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại, khóe môi vẫn cong nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.
Lê Dương Chính thấy cậu ngủ say rồi bèn về phòng, hắn không ngủ mà lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời không trăng không sao.
“Trương Bằng chuẩn bị trở về, trò hay sắp bắt đầu rồi.
”
Thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua, Lê Dương Chính vừa dạy chữ cho Trương Ai Thống vừa nghe văn sĩ Càn giảng bài, thỉnh thoảng lại đến ruộng của anh Tửng quan sát tiến độ nảy mầm của khoai tây, suốt cả ngày bận rộn chân không chạm đất, người cũng gầy đi thấy rõ khiến thái sư và Lý thị lo lắng.
Một hôm nọ bà bèn gọi Trương Ai Thống tới viện của mình, hỏi: “Gần đây sức khỏe của cậu ba thế nào? Ăn uống đầy đủ hay không mà sao gầy đi nhiều vậy?”
Trương Ai Thống thành thật trả lời: “Những lúc cậu chủ ở nhà đều có dùng cơm, khi ở ngoài con có hỏi thì cậu ấy nói đã ăn rồi.
”
Thật ra những lúc Lê Dương Chính ở nhà đều kêu cậu ăn cơm chung, bởi vì ăn uống đầy đủ cho nên cậu bắt đầu có da có thịt, vết bầm trên mặt tan đi để lộ ra ngũ quan tuấn tú dễ nhìn, đặc biệt là đôi mắt to tròn đen láy và má lúm đồng tiền đáng yêu khiến người ta vừa gặp đã thương.
Lý thị cũng thế, mặc dù trong lòng lo lắng con trai sẽ yêu thích cậu nhưng vì cậu ngoan ngoãn nghe lời lại không vượt quá khuôn phép cho nên bà cũng mắt nhắm mắt mở.
Nghe Trương Ai Thống nói xong, bà nhướng mày ngạc nhiên hỏi: “Ngươi dám hỏi nó như thế à?”
Từ sau khi con trai thứ ba thay đổi tính nết, khí thế bỗng trở nên lạnh lùng khắc nghiệt, bây giờ mỗi lần đám người hầu gặp hắn đều cung kính y như gặp thái sư vậy, ngay cả bà cũng kiên dè đôi phần, vậy mà một đứa nhút nhát như cậu lại dám mở miệng hỏi chuyện riêng của hắn sao?
Trương Ai Thống không nghĩ ngợi gì nhiều mà gật đầu, đáp: “Dạ, con sợ cậu nhịn đói ảnh hưởng sức khỏe nên mới hỏi.
”
Trong cảm nhận của cậu, ngoại trừ sự kiện phạt roi con Hồng ra, Lê Dương Chính rất hiền hòa và hay cười, thỉnh thoảng còn sẽ trêu ghẹo khiến cậu đỏ hết cả mặt cho nên khi hỏi chuyện hắn, cậu không hề sợ hãi một chút nào.
Lý thị nghe vậy vui mừng nói: “Ngươi làm vậy là đúng rồi đấy, phải quan tâm cậu chủ nhiều vào.
”
Được Lý thị khen, Trương Ai Thống càng vui vẻ, bỗng dưng cậu thấy bà xoa xoa hai bên thái dương bèn quan tâm hỏi: “Bà lớn đau đầu ạ? Để con xoa bóp cho bà nhé.
”
Bà vú Kha theo hầu Lý thị vội nói: “Không được… Bà lớn đau đầu thì để tôi gọi thầy lang tới.
”
Lý thị xua tay: “Nó biết làm thì để cho nó làm.
”
Bà vú Kha nghe vậy chỉ biết cúi đầu lui ra, Trương Ai Thống di chuyển đến sau lưng Lý thị rồi nhẹ nhàng ấn huyệt cho bà.
Lực tay của cậu rất vừa phải khiến Lý thị rất thoải mái, bà hơi híp mắt lại, cơn đau đầu dần giảm bớt khiến tâm trạng của bà dễ chịu hơn rất nhiều.
“Thật là, nhà có hai đứa con dâu mà không nhờ vả được gì cả, để cái thân già này mỏi mắt trông coi sổ sách.
”