Lý thị vốn muốn tha cho Trương Ai Thống, nhưng thấy cậu cố chấp quỳ gối trước mặt mình như vậy, bà lại cảm thấy tức giận vì cho rằng dã tâm của cậu đã lớn.
“Ngươi chưa ăn đòn nên chưa sợ đúng không? Có phải ngươi nghĩ có thằng Chính chống lưng thì trong cái phủ này không ai dám làm gì ngươi chứ gì?” Lý thị quát to.
Trương Ai Thống vừa lắc đầu vừa khóc: “Không phải đâu bà ơi… con…”
“Bẩm bà lớn, cái thằng này không đánh sẽ không ngoan, để tôi đánh nó đỡ đau tay bà.
”
Chưởng quản Phu cầm lấy cây roi giơ lên đánh vào người Trương Ai Thống.
Chát! Chát! Chát!
Từng lằn roi in dài trên lưng thiếu niên, máu thấm ướt cả áo, nhưng cậu vẫn cắn răng không kêu đau mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên cậu bị đánh khi tới phủ thái sư, nguyên nhân chính là vì cậu mạnh dạn nói ra ý nghĩ của bản thân, cậu đã sai rồi sao?
Chát! Chát! Chát!
Thêm mấy roi nữa quất xuống, cơ thể của Trương Ai Thống đã bắt đầu run rẩy.
“Dừng lại đi.
” Lý thị lên tiếng, chưởng quản Phu ngừng lại.
“Ta hỏi ngươi có chịu nhận lỗi chưa?”
Trương Ai Thống siết chặt vạt áo không trả lời.
“Vẫn còn cứng đầu hả? Được, người trong phủ của ta không thể bướng bỉnh như ngươi, hôm nay ta nhất định phải đánh đến khi ngươi chịu nhận lỗi thì thôi.
”
Vốn dĩ Lý thị thấy cậu sắp không chịu nổi muốn cho cậu cơ hội nhận lỗi, nhưng thằng nhỏ này quá lì lợm, bà buộc lòng phải phạt để cậu còn biết thân biết phận.
Chưởng quản Phu lại vung roi, tiếng roi quất vào da thịt vang lên vô cùng chói tai, cuối cùng vào lúc Trương Ai Thống không chịu nổi mà ngã xuống thì Lê Dương Chính từ bên ngoài xông vào.
“Dừng tay cho ta!”
Hắn chạy tới đẩy chưởng quản Phu ngã sõng soài trên mặt đất rồi đỡ Trương Ai Thống dậy, thái sư cũng bước theo vào, nhìn khung cảnh này, ông cau mày trách Lý thị: “Sao tự dưng mình lại phạt roi nó? Nó mới vào nhà mình chưa lâu còn nhiều chuyện không rành, có gì từ từ mà dạy chứ.
”
Lý thị hừ một tiếng: “Nghĩ lại cũng hay thật, mỗi lần mà thằng Thống gặp chuyện là cha con ông sẽ kịp thời xuất hiện, nhưng lần này không phải tại ai bắt nạt nó đâu, tự nó gây ra đấy.
”
Trương Ai Thống túm lấy vạt áo của Lê Dương Chính không ngừng run rẩy, chưởng quản Phu sợ cậu tố giác trước bèn nói: “Chuyện là thế này bẩm ông, tôi nhập hàng về cho tiệm vải, bình thường mỗi loại sẽ là một trăm sấp tương đương một trăm lượng vàng nguyên, lần này không nhập tơ lụa nhưng nhập nhiều gấm hơn, mà giá gấp cao gần gấp đôi tơ lụa, tính ra chúng ta có lời, vậy mà thằng nhãi này lại nói nhà mình bị lỗ, bà tức giận quát nó vài câu nhưng nó vẫn gân cổ lên cãi, vì vậy bà mới đánh nó đấy ạ.
”
Trương Ai Thống càng nắm chặt vạt áo của Lê Dương Chính hơn, mếu máo: “Cậu ơi cậu tin con…”
Lê Dương Chính cầm sổ sách lên xem, vừa liếc mắt một cái hắn đã nhận ra vấn đề bèn quát: “Bị lỗ mất năm lượng vàng nguyên mà ông dám nói lời à?”
Cả chưởng quản Phu lẫn Lý thị đều giật mình, chưởng quản Phu cầm sổ sách lên xem rồi ấp úng hỏi: “Lỗ… lỗ ở chỗ nào thưa cậu?”
“Hừ, một trăm năm mươi xấp gấm giá bảy mươi lăm lượng, một trăm xấp vải hoa và một trăm xấp vải thường cộng lại chỉ có hai mươi lượng, tổng cộng là chín mươi lăm lượng, một bài toán đơn giản như vậy ông cũng không biết tính thì làm chưởng quản thế nào hả?”
Chưởng quản Phu cẩn thận bấm tay tính toán một lúc thì nhận ra đúng là lỗ mất năm lượng, ông ta lúng túng nói: “Sao… sao lại lỗ… tôi… tôi…”
Chưởng quản Phu vội vàng quỳ xuống xin tội: “Xin ông với cậu tha tôi, tôi ngu si làm thất thoát năm lượng vàng của phủ chúng ta rồi hu hu…”
Một ông già gần sáu mươi tuổi lại khóc như một đứa trẻ làm sai khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
“Thân là người có kinh nghiệm lâu năm, bổn phận của ông là phải tính toán cho cẩn thận chứ không thể ghi chép chung chung như thế này, nếu ông nói có lời thì ghi lời bao nhiêu, hơn nữa khi có người phát hiện lỗi sai thì ông cũng nên dò xét lại cho kỹ càng, biết lắng nghe biết nhận lỗi và sửa lỗi mới là một chưởng quản tốt, ông đang quá tự tin vào bản lĩnh của mình hay sợ rằng một khi phát hiện mình sơ sót sẽ bị phạt hả?” Lê Dương Chính lớn tiếng chất vấn.
Ôm Trương Ai Thống bị đánh đau đến mức đứng không vững trong tay, Lê Dương Chính giận không thể át.
Chưởng quản Phu cúi đầu không dám lên tiếng, Lê Dương Chính quay sang nhìn Lý thị, nói: “Mẹ à, phủ ta không cần hạng người cẩu thả này, việc nhỏ làm không xong nói gì đến việc lớn, con hy vọng mẹ suy xét cẩn thận.
”
Lê