Sau khi thi Hội xong, Lê Dương Chính mở một bàn tiệc lớn ở trà lâu rồi mời tất cả thư sinh muốn gặp hắn hoặc muốn kết giao với hắn tới dự, đương nhiên sẽ có kẻ mắng hắn phô trương thanh thế, nhưng trước đây hắn đâu thiếu nghe mấy lời chế nhạo từ đám hủ nho kia, bây giờ còn sợ gì cái danh phô trương chứ?
Trong bữa tiệc này không hẳn đều là người có thiện chí kết thân với hắn mà còn có cả phe cánh của các vị hoàng tộc khác, bình thường hắn không tham gia các buổi tụ họp cho nên hoàng tộc muốn lôi kéo cũng không có cơ hội, vì vậy vốn chỉ là vài bàn ăn nhỏ lại biến thành một bữa tiệc lớn.
Kết quả là… ngày hôm sau hắn bị ngự sử trình sớ buộc tội.
Đương nhiên nhà vua sẽ nói hắn trẻ người non dạ rồi phất tay cho qua, nhưng vẫn không tránh khỏi một vài quan viên có cái nhìn không tốt về hắn.
Thái sư vừa hạ triều về phủ đã gọi hắn tới răn dạy: “Dạo gần đây con quá nổi bật, hết đậu giải nguyên tới trồng ra khoai tây cho nên làm rất nhiều kẻ tiểu nhân chướng mắt con, tuy hiện giờ nhà vua không để bụng, nhưng lâu dần lời đồn nhiều hơn sẽ khiến thánh tâm lung lạc đấy.
”
Lê Dương Chính rất bất lực, quá nổi bật là một cái tội sao? Phải có thực lực mới nổi bật đấy, hơn nữa chỉ e về sau hắn muốn giảm bớt độ tồn tại cũng không được.
“Con biết mình nên làm thế nào mà cha, hơn nữa cho dù bây giờ con trốn tránh thì đám sói đói kia cũng không buông tha con.
”
Thái sư thở dài, vỗ vai con trai rồi nói: “Thôi con muốn làm gì thì làm, dù sao cha cũng có cái danh thái sư, coi như kim bài miễn tử cho con vậy.
”
Nghe lời cha già than thở, Lê Dương Chính không nhịn được mà bật cười, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Hắn đột nhiên giang tay ra ôm thái sư vào lòng, nói: “Cảm ơn cha.
”
Cảm ơn vì ông đã cho hắn cảm giác được trưởng bối che chở, thứ mà hắn hoàn toàn không cảm nhận được ở kiếp trước.
Thái sư rùng mình đẩy thằng con mất nết ra, ghét bỏ liếc xéo hắn một cái rồi hỏi: “Nghe nói con mở đấu trường đá gà gì đó, chưa thành danh đã muốn quay về thói ăn chơi như lúc trước rồi à?”
Tuy nói là nói vậy nhưng giọng điệu của ông không hề gay gắt, bởi lẽ bây giờ chính ông cũng không tin đứa con trai út này lại đột nhiên trở nên ngu muội như nửa năm trước.
Lê Dương Chính cười đáp: “Hiện tại vẫn chưa thể nói cho cha biết đâu, con chỉ đang kiếm thêm tấm kim bài miễn tử cho nhà mình thôi, dù sao cha có tới bốn người con mà.
”
Thái sư nghiến răng nghiến lợi vỗ vào đầu hắn một cái thật mạnh rồi mắng: “Thằng nhãi ranh, trong mấy đứa con của tao có ai hay gây chuyện như mày không hả?”1
Lê Dương Chính ôm đầu chạy trốn về viện của mình, hắn muốn rủ rê nhóc con đến xem người ta dựng đấu trường đá gà.
Tuy nhiên vừa trở về viện đã nghe con Thu báo Trương Ai Thống đã đến chỗ của Lý thị, Lê Dương Chính cau mày, trong lòng có chút gì đó bất an, dạo gần đây Lý thị không thích nhóc con ra mặt, không biết có làm khó dễ cậu hay không.
Vì thế hắn bèn tức tốc chạy đến chỗ của Lý thị.
Lúc này trong viện của Lý thị còn có cả vợ của anh cả và anh hai, cộng thêm đứa em gái chưa từng gặp mặt từ khi đoạt xác của hắn.
Thấy Lê Dương Chính tới, đám đàn bà con gái đang ngồi trong viện ngoại trừ Lý thị đều đứng lên cúi đầu chào.
Hắn nhìn sang Trương Ai Thống đang đứng phía bên cạnh Lý thị với ánh mắt lo lắng, rõ ràng ai nấy đều được ngồi vậy mà chỉ có cậu là phải đứng, đây không phải làm khó dễ thì còn là gì nữa.
Mà Lý thị thấy Lê Dương Chính chạy tới rồi còn lộ ra biểu cảm lo âu như thế trong lòng càng thêm bất mãn Trương Ai Thống, chẳng lẽ đứa nhỏ này lén sai người gọi con trai tới để lên mặt với bà sao?
“Con tới đây làm gì?” Lý thị lạnh giọng hỏi.
Lê Dương Chính thu hồi tầm mắt, nhìn Lý thị rồi đáp: “Con