Xe ngựa của Lý thị tiến tới chùa Phật Đài nằm ở trên núi, có rất nhiều quý bà quý cô tới đây dâng hương, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Lý thị và con dâu con gái tiến vào phật đường bái lạy cầu cho gia đạo bình an, sau đó lại đi sang khu vực cúng dường.
“Là bà Lý đó sao? Lâu quá mới gặp bà.
” Một giọng nữ vang lên.
Đám người của Lý thị đồng loạt quay lại thì thấy là Ngô thị, vợ của thượng thư Tôn Chính cũng đi cùng các con dâu của bà ấy đến chùa cúng dường.
Ngô thị và các con dâu của bà ấy cúi người chào hỏi, Lý thị khẽ gật đầu đáp lễ.
“Tôi vẫn luôn tìm cơ hội đến chúc mừng cậu Chính đậu giải nguyên mà không được đấy, các con của bà đều là nhân tài xuất chúng, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
”
Không ai không thích nghe người khác khen ngợi, Lý thị cũng thể, bà mỉm cười đáp: “Nó vẫn còn học hỏi các anh của nó nhiều lắm.
”
Ngô thị lại tiếp tục tâng bốc, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, một lúc sau Ngô thị đột nhiên hỏi: “Cậu Chính vẫn chưa có hôn phối, tính ra năm nay cậu ấy đã mười tám, như thế cũng coi như trễ rồi đấy.
”
Một đứa con dâu của bà ấy tiến lên, nói: “Con nghe nói cậu ấy đã có phu thị rồi.
”
“Câm miệng, chỗ này đến lượt ngươi lên tiếng sao?” Ngô thị quát con dâu.
Sau đó bà ấy cười nói với Lý thị: “Bà Lý đừng trách, đứa con dâu này của tôi không được khôn lanh như người ta, phu thị hay vợ lẽ gì đó tính ra đều là kẻ ở trong nhà, đàn ông mà, ham thích của lạ cũng là chuyện thường tình, sau này cậu Chính đỗ cao làm quan to phải cưới con quan mới xứng lứa vừa đôi chứ.
”
Trương Ai Thống đứng đối diện nghe rõ từng câu từng chữ Ngô thị nói, đầu cúi thấp xuống, cổ họng lại bắt đầu nghèn nghẹn, Lý thị liếc nhìn cậu một cái rồi nói: “Bà nói không sai, tính ra con ta vẫn chưa làm lễ nên cũng không thể nói là có phu thị, nếu bà thượng thư thấy có cô gái nào phù hợp nhớ đến nhắc ta xem xét nhé.
”
Ngô thị vội vàng đồng ý, hai người lại tiếp tục cười nói vui vẻ, con dâu của Ngô thị và Lý thị cũng bắt chuyện với nhau, chỉ có một mình cậu đứng đó không ai ngó ngàng tới.
Cũng đúng thôi, Lý thị không lên tiếng, nhóm quý phụ đó làm sao biết cậu cũng là con dâu của bà, mà chính bà cũng phủ nhận thân phận của cậu rồi còn gì.
Đang đứng bơ vơ một mình, đột nhiên bả vai của cậu bị người ta vỗ nhẹ, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Lê Hoài Thư đang đứng bên cạnh mình.
1
“Anh ra xe ngựa chờ đi.
”
Trương Ai Thống nhìn về phía Lý thị, lúc này bà vẫn đang bàn với Ngô thị xem con gái nhà nào tốt, không hề để ý đến cậu.
“Vâng, tôi đi ngay.
”
Trương Ai Thống xoay người đi xuống chân núi chỗ xe ngựa đang đỗ, lúc này xung quanh không có ai, hốc mắt của cậu đỏ hoe sau đó cơn uất ức ập tới, cậu bật khóc nức nở.
“Cha ơi, đằng kia có anh trai đang khóc nhè kìa.
”
Ở cách đó không xa, một bé trai níu lấy tay áo của một thanh niên chỉ về phía Trương Ai Thống.
Người nọ nhìn theo hướng chỉ tay của con trai, sau đó lập tức đứng hình.
Sống tại phủ thừa tướng hơn nữa năm, bởi vì được Lê Dương Chính chăm sóc yêu thương hết mực cho nên cơ thể của Trương Ai Thống phát triển rất tốt, bắt đầu có da có thịt, mặt mày cũng đầy đặn hơn, ngũ quan hiện rõ vẻ thanh tú đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt to tròn khiến người ta vừa gặp đã thương.
Mà Trần Minh Triết, thái tử đương triều đúng là đã thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhìn khuôn mặt non nớt thuần khiết kia bị bao phủ bởi nước mắt, không hiểu sao trái tim trong lồng ngực lại điên cuồng đập loạn.
“Cha…” Đứa bé trai thấy hắn ta không để ý tới mình bèn lay tay áo của hắn vài cái.
Trần Minh Triết giật mình tỉnh táo, sau đó cầm lấy món đồ chơi bằng gỗ trên tay con trai rồi nói: “Cha mượn đồ chơi của con một chút, bây giờ con đi tìm mẹ đi.
”
Mặc dù bất mãn vì