Không hiểu vì sao hàn khí không còn đeo bám Khuất Tử Dạ như trước nhưng vẫn khiến tâm trạng hắn thay đổi thất thường, thường xuyên vô cớ nổi nóng, lâu lâu lại đập phá đồ đạc.
Mỗi ngày Chu quản sự đều khổ sở dọn dẹp bãi chiến trường do chính Tôn chủ gây ra.
Chu Tân nhớ rất rõ hôm đầu tiên sau khi người kia rời khỏi.
Trời vừa sáng, lão chuẩn bị điểm tâm đưa đến cho Khuất Tử Dạ nhưng vừa đến trước cửa phòng thì lão nghe thấy có tiếng gọi mơ hồ phát ra từ bên trong.
Lão cứ ngỡ Tôn chủ gọi mình nên hối hả chạy vào nhưng không ngờ người nằm trên giường vẫn còn chưa tỉnh giấc, hai mắt nhắm nghiền trong cực kỳ căng thẳng.
Lão nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn lên bàn thì nghe thấy Khuất Tử Dạ mê man lặp đi lặp lại hai chữ "Nghiêm Dung".
Đến khi lão kể lại chuyện này với Khuất Tử Dạ thì lập tức bị hắn phủ nhận còn trách lão già cả hồ đồ, tự mình huyễn hoặc bản thân.
Sau đó lão còn chứng kiến một chuyện khác kỳ quặc hơn.
Khuất Tử Dạ than phiền giường quá lạnh nên gọi người đến dùng nhiệt độ cơ thể để làm ấm, nhưng thời gian chưa đến một tách trà hắn lại đột ngột đổi ý, tức giận đuổi hết mọi người ra khỏi phòng còn cho thay mới toàn bộ đệm giường.
Tối đến hắn lại khoác áo choàng một mình đi dạo khuôn viên, không xác định rõ phương hướng song địa điểm dừng chân cuối cùng luôn là trước cửa phòng của vị thủ lĩnh nào đó.
Hắn cứ đi đi lại lại, cỏ xanh trước cửa bị giẫm nát đều do một chân hắn gây ra.
Chu Tân nhắm chừng vào khoảng thời gian này có lẽ Tôn chủ cũng đã đến nơi.
Gió lớn thổi qua, tóc dài lay động che đi nửa gương mặt góc cạnh đang hướng về phía cánh cửa được đóng kín, Khuất Tử Dạ đứng yên tại vị trí cảm nhận sự kỳ lạ đang dâng trào trong cơ thể.
Sau nhiều lần do dự, cuối cùng hắn đẩy cửa đi vào.
Mặc kệ xung quanh tối đen như mực, hắn theo quán tính đi thẳng về phía chiếc bàn được đặt trong góc phòng.
Gió rét thổi vào khung cửa sổ khiến hắn hơi rùng mình, không tự chủ được nhớ đến một số chuyện kiếp trước đã bám chút bụi.
Năm đó khi bị truy sát, Khuất Tử Dạ khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây chạy đến thị trấn Phúc Yên, cơ thể hắn chứa đầy vết thương, hơi thở thoi thóp đứng giữa ranh giới sinh tử.
Đêm mưa lớn đến mức cuốn trôi cát đá theo dòng chảy, sự lạnh lẽo ngấm sâu vào tim gan, hắn suy yếu nằm co rút trong bụi cỏ, cố gắng cầm cự đến phút cuối cùng.
Đến khi tuyệt vọng, tưởng chừng bản thân sẽ không qua khỏi thì từ nơi xa xa bỗng dưng xuất hiện một thân ảnh càng lúc càng rõ ràng hơn.
Trên tay người đó cầm một chiếc ô rách che đi nửa khuôn mặt sau màn mưa, người đó ngồi xuống bên cạnh hắn, mặc kệ bản thân sẽ ướt mưa mà đưa toàn bộ ô che chắn cho hắn.
Gương mặt mỹ lệ phi thường của người trước mặt đặt vào mắt làm cho hắn nghĩ rằng bản thân đã may mắn gặp được thần tiên, đôi mắt và khuôn mặt đó khiến hắn cả đời không thể nào quên được.
Người đó thấp hơn hắn với dáng người mảnh khảnh chật vật cõng hắn trên lưng, y cố gắng lê từng bước chân trong cơn mưa tầm tã cản mất tầm nhìn đưa kẻ gặp nạn vừa cứu được xuống núi.
Đoạn đường trở về gồ ghề khó đi, người đó nhiều lần trượt chân vấp ngã úp toàn bộ gương mặt xuống vũng bùn lầy nước đọng khiến y phục lấm lem nhưng chưa bao giờ có ý định từ bỏ hắn.
Mỗi lần vấp ngã y đều vội vàng đứng dậy, chuyện đầu tiên là kiểm tra cơ thể hắn có bị thương hay không, luôn miệng gọi hắn, trấn an mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Hắn mê man nằm trên lưng người nọ, sau một quãng đường dài cuối cùng đến được Tuyết Nguyệt Lâu.
Cho dù sự việc ở kiếp này không giống nhau, hắn vẫn không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lại nhớ, khi tin tức kỹ nam số một tu chân giới Dung Liễu Liễu bị sát hại được tung ra ngoài đã là chuyện của nửa tháng sau đó.
Khuất Tử Dạ lấy làm đáng tiếc, dù y đã bước chân vào tà đạo nhưng chưa làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý, đối với hắn lại có ân tình nên hắn nhất thời bỏ đi quy tắc chính