Sự xuất hiện của thanh dao găm đã tác động rất lớn vào phần ký ức không được nguyên vẹn của Khuất Tử Dạ, khiến cho những mảnh ghép vụn vặt từ lâu đã đi vào quên lãng nay lại từng chút hiện ra, ghép thành một chuỗi hình ảnh hoàn chỉnh.
Năm vừa lên tám, Khuất Tử Dạ cùng đoàn người Khuất Liệt Gia Trang đi cứu trợ thiên tai ở một vùng đất hẻo lánh.
Bắt đầu lên đường chưa bao lâu thì trời đổ tuyết lớn, mọi người đành phải dừng chân ven đường nghỉ ngơi.
Trẻ con hiếu động, Khuất Tử Dạ một mình chạy khắp nơi nghịch phá gió tuyết thì vô tình trông thấy một bàn tay nhỏ nhắn lộ ra dưới lớp tuyết trắng tinh, cậu nhanh chóng chạy đến cào lớp tuyết ra, kéo từ hố tuyết sâu lên một đứa trẻ gầy trơ xương trạc tuổi mình.
Mặc dù cơ thể đứa trẻ lạnh cóng nhưng rất may vẫn còn hơi thở, Khuất Tử Dạ liền dùng hai bàn tay nhỏ bé xoa xoa má đối phương, sau đó cậu cởi ra áo choàng lông đang mặc khoác lên người đứa trẻ rồi cõng nó trên lưng đưa về đoàn người điều trị.
Sau khi tỉnh lại, đứa trẻ nhìn thấy người lạ thì rất sợ hãi, nó bó gối ôm chân nép người vào một góc trên xe ngựa không chịu nói chuyện cùng ai.
Khuất Tử Dạ thấy đứa trẻ đáng thương nên xin phụ thân đưa nó cùng lên đường.
Cậu mỗi ngày đều tìm cách trò chuyện giúp người bạn mới quen không còn nhút nhát như xưa nữa, lời đầu tiên đứa trẻ nói ra sau nhiều ngày im lặng chính là hai chữ "Ân nhân".
Đứa trẻ biết vị công tử cứu mạng mình là người rất tốt, thời gian qua lại đối xử chân thành khiến nó thực tâm cảm kích trao hết niềm tin nơi cậu, chân thành kể với cậu toàn bộ quá khứ không mấy tốt đẹp của bản thân.
Đứa trẻ từ nhỏ đã là trẻ mồ côi lớn lên trong trại buôn bán người, mỗi ngày đều ăn không no, mặc không đủ ấm.
Bọn chúng bắt những đứa trẻ như nó phải đi ăn xin khắp nơi, trộm cắp, lừa gạt người qua đường, làm đủ loại chuyện xấu.
Nếu không nghe lời sẽ bị bọn chúng thẳng tay đánh đập.
Nó làm việc không đủ yêu cầu nên bọn chúng bàn với nhau bán nó đến một nơi rất xa, nó liền liều mạng bỏ trốn.
Mặc dù đã thoát khỏi trang trại nhưng nó không có nơi nào để đi, bụng rất đói, sau đó lại gặp phải trận tuyết lớn, cơ thể không chịu đựng được nữa mà ngất đi.
"Tuyết bao phủ khiến ta lạnh cóng, ta rất sợ hãi, sợ bản thân không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau...!ta thật sự, ta...!hức..."
Thấy đối phương nước mắt lã chã nên Khuất Tử Dạ kéo tay áo lau đi lấm lem trên gương mặt non nớt của nó, cậu lúng ta lúng túng: "Đừng khóc, đừng khóc nha.
Phụ thân nói nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, thà đổ máu không đổ lệ mà.
Này, ngươi không được khóc nhiều như vậy!"
Đứa trẻ chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn vị công tử trước mặt rồi lập tức ngừng khóc.
Khuất Tử Dạ sợ nó nhớ đến chuyện cũ lại đau lòng, cậu lanh lợi chuyển đề tài: "Này, quen biết ngươi lâu như vậy nhưng bổn công tử vẫn chưa biết tên ngươi là gì?"
"Tiểu nhân không có tên."
Đứa trẻ cúi đầu, giọng nói yểu xìu: "Trong trang trại có rất nhiều trẻ mồ côi, chúng đều không có tên...!Bọn họ gọi đám trẻ bọn ta bằng số thứ tự, ta được gọi là Thập Bát."
Khuất Tử Dạ vươn tay xoa xoa mái tóc nâu đen vì cháy nắng của đối phương, cậu nói: "Được rồi, ta đã hứa sau khi trở về sẽ cầu xin Nghiêm thúc nhận nuôi ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ có một cái tên mới thôi."
"Nhưng công tử làm sao chắc chắn thúc thúc tốt bụng đó sẽ chịu thu nhận tiểu nhân?"
"Sao ngươi có nhiều câu hỏi quá vậy?"
Khuất Tử Dạ phồng hai cái má phúng phính, cậu phì một tiếng: "Nghiêm thúc và phụ thân ta giao tình rất tốt, hai người không khác gì huynh đệ một nhà.
Thúc ấy đến nay vẫn chưa lập gia đình, mỗi ngày đều muốn nhận ta làm con nuôi nhưng bị kế mẫu nhiều lần từ chối.
Trông ngươi dễ nhìn như vậy, Nghiêm thúc nhất định sẽ rất thích."
"Nhưng tiểu nhân chỉ muốn đi theo công tử..."
"Ngươi đừng ngốc nữa, làm một tiểu công tử vẫn tốt hơn là hầu hạ bên cạnh ta."
Nghĩ nghĩ một lát, Khuất Tử Dạ lại nói: "Nhưng ta cũng không thể mỗi ngày đều kêu ngươi là "Này" được, hay ta đặt cho ngươi một cái tên nhỉ?"
Đứa trẻ có chút ngẩn ngơ, sau đó vui vẻ gật đầu.
Khuất Tử Dạ tuy suy nghĩ đơn giản nhưng là một đứa trẻ thông minh, cậu thấy người bạn của mình trông rất dễ thương, vẻ ngoài hiền lành thật thà, cậu "A" lên một tiếng.
"Vậy gọi Nghiêm Dung đi!"
Họ "Nghiêm" vốn chỉ sự ngay thẳng, mạnh mẽ và cứng rắn.
Vậy thì nên kết hợp cùng chữ "Dung", chính là bao dung vị tha, thể hiện người có tấm lòng bác ái sống chan hòa với mọi người.
Cậu liền muốn lấy tên này đặt cho người bạn nhỏ.
Đứa trẻ hai mắt sáng rực, luôn miệng lẩm bẩm hai chữ "Nghiêm Dung".
Nó rất thích thú với cái tên mới này cùng vị công tử đã ban cho nó một cuộc đời mới.
...!
Sau thiên tai lại kéo theo dịch bệnh hoành hành, đoàn người cứu trợ phải ở lại lâu hơn dự tính, bất giác kéo dài tận nửa năm.
Hai đứa trẻ tính cách trái ngược như bổ trợ cho nhau dần trở nên thân thiết, chung sống chơi đùa cùng nhau như hình với bóng liền tự xem nhau là tri kỷ.
Nghiêm Dung không còn rụt rè núp sau lưng Khuất Tử Dạ như những ngày đầu tiên, nó đã bắt đầu hòa nhập cùng với mọi người nhưng tính cách vẫn còn rất trầm lặng, chỉ dám thoải mái cười đùa khi ở một mình cùng Khuất Tử Dạ.
Sau khi ổn định xong thiên tại dịch bệnh tại nơi này, đoàn người Khuất Liệt Gia Trang nhanh chóng từ biệt mọi người, nhưng không ngờ trên đường trở về lại bất ngờ bị kẻ thù phục kích.
Tiếng binh khí va chạm vào nhau, đoàn người gia trang ra sức chống lại cuộc tấn công đã được bố trí từ trước.
Trong lúc hỗn loạn, một kẻ cầm đao xông đến tấn công về phía hai đứa trẻ đang giữ chặt tay nhau nấp sau thân cây to lớn gần đó.
Khuất Tử Dạ nhận thấy nguy hiểm liền kéo tay Nghiêm Dung bỏ chạy, lẩn trốn vào trong một ngôi nhà bỏ hoang.
Gã xấu xa cầm đao rất nhanh đã đuổi theo đến nơi, gã đá một cước mở toang cánh cửa gỗ xập xệ nhưng khi vừa bước vào, gã bất ngờ bị một khúc gỗ đánh mạnh vào đầu khiến gã ngã sõng soài nằm bất động dưới đất.
"Bên kia có người, mau qua đó xem!"
Nghe thấy bên ngoài có tiếng hét lớn cùng bước chân dồn dập chạy đến, Khuất Tử Dạ lập tức nhảy khỏi chiếc ghế rồi quăng khúc gỗ trên tay sang một bên, cậu lo lắng quay sang xem xét người bạn nhỏ bên cạnh mặt đã tái xanh, miệng luôn lẩm bẩm: "Công tử, phải làm sao đây? Họ...!sắp đuổi đến đây rồi..."
"Nhìn bổn công tử!" Khuất Tử Dạ lấy ra một thanh dao găm luôn mang theo bên người nhét vào tay Nghiêm Dung.
"Dung, ngươi giữ lấy Trảm Phong phòng thân, yên lặng nấp vào bên trong đợi ta!"
Nghiêm Dung giữ chặt dao găm trong tay, lo sợ nắm lấy tay áo đối phương: "Vậy còn công tử?"
"Ta đánh lạc hướng bọn chúng."
"Đừng mà..." Nghiêm Dung mếu máo, chực khóc: "Công tử đừng bỏ rơi tiểu nhân..."
"Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi."
Khuất Tử Dạ vén mấy lọn tóc bết trên vầng trán Nghiêm Dung, sốt ruột nói thêm: "Nhưng bên ngoài nhiều người như vậy, hai đứa