Ngày hẹn giao binh đã qua mấy ngày nhưng Khuất Tử Dạ không nhận được chút tin tức gì từ phía Phó Thành.
Đến một ngày, người trao đổi thư từ giữa họ cũng là mật thám tín nhiệm của Phó Thành đột nhiên xuất hiện với một cơ thể chằng chịt thương tích.
Mật thám nói rằng đã nhiều ngày không liên lạc được với Động chủ nên âm thầm trở về thăm dò, không ngờ rằng Tàn Cốt Động đã bị phong tỏa, đám thị vệ bên ngoài chỉ cần thấy người đến gần liền thẳng tay trừ khử, gã khó khăn lắm mới thoát được vòng vây chạy đến Đỉnh Phong Hoa báo tin.
Khuất Tử Dạ nhanh chóng phái thuộc hạ tìm kiếm tung tích Phó Thành khắp nơi nhưng thứ nhận được vẫn là biệt vô âm tín.
Động chủ biến mất là chuyện hệ trọng, ngược lại Tàn Cốt Động không chút gợn sóng.
Khuất Tử Dạ nghi ngờ nội bộ đã xảy ra biến động nên quyết định đích thân điều tra một chuyến, Nghiêm Dung không yên tâm xin được đi cùng hỗ trợ nhưng hắn lại không đồng ý.
Hiện tại không rõ tình hình bên trong Tàn Cốt Động như thế nào, càng ít người đi càng tốt, tránh rút dây động dừng.
Mặc khác Ngũ đại môn phái vẫn chưa chịu ngồi yên, phòng trường hợp xấu nhất hắn không thể trở về thì vẫn còn người ở lại chủ trì đại cục.
Trong lòng Nghiêm Dung bất an nhưng nhận thấy đại sự quan trọng, chỉ còn cách kìm nén cảm xúc cá nhân xuống và nghe theo sắp xếp từ Tôn chủ.
Khuất Tử Dạ cùng mật thám rời đi được sáu ngày, mỗi ngày Nghiêm Dung lo lắng không ngừng, mỗi phút mỗi giây đều không dám lơ là cảnh giác.
Ngày thứ bảy vừa trôi qua, Nghiêm Dung lòng như lửa đốt, y quyết tâm bỏ mặc tất cả để đi tìm Khuất Tử Dạ, nhưng khi vừa đặt chân xuống chân núi, y trông thấy bóng đen quen thuộc cùng một người lạ từ bìa rừng đi đến.
Người mặc y phục đi đêm không ai khác chính là Khuất Tử Dạ, người còn lại bất động được hắn dìu bên cạnh, trên mặt và y phục người đó dính đầy máu me bê bết không thể nhìn rõ khuôn mặt, trên hai vai còn tuôn ra rất nhiều máu, trạng thái trông cực kỳ nghiêm trọng.
Nhìn thấy có quá nhiều máu tươi, Nghiêm Dung lập tức chạy đến, sốt ruột nói: "Tôn chủ, người có bị làm sao không? Người mau để thuộc hạ kiểm tra xem..."
"Ta không bị thương, nhưng tình hình Phó Thành không được ổn."
"Động chủ?" Nghiêm Dung kinh ngạc nhìn người bên cạnh Khuất Tử Dạ: "Sao lại thành ra như vậy?"
Khuất Tử Dạ thở dài: "Phó Ngân tạo phản muốn giết huynh đoạt vị, trở về ta sẽ nói rõ với ngươi."
Nghiêm Dung giúp Khuất Tử Dạ đỡ lấy Phó Thành đang bất tỉnh nhân sự, sau đó nhanh chóng cùng nhau đưa người bị thương trở về Đỉnh Phong Hoa.
Được Phí Đình tận tình chăm sóc ngày đêm, Phó Thành dần dần hồi phục, việc đầu tiên làm sau khi tỉnh dậy chính là lập tức tìm gặp Khuất Tử Dạ.
Phó Thành với sắc mặt nhợt nhạt ngồi trên giường không ngừng tự trách bản thân, y thấy có lỗi khi không thể như giao hẹn đưa binh đến ngược lại còn liên lụy đến Khuất Tử Dạ, kéo hắn vào vòng ân oán cá nhân giữa hai huynh đệ họ.
"Phó huynh đừng suy nghĩ nhiều, huynh chủ động kết liên minh đã là ân tình lớn đối với ta, cho dù không thành công thì chúng ta đã trở thành bằng hữu, nếu đã là bằng hữu thì đừng nói đến việc ai sẽ liên lụy ai.
Huynh tạm thời ở lại đây dưỡng thương, mọi chuyện cứ giao cho ta giải quyết."
Sự áy náy trong lòng Phó Thành vẫn không thể nào thuyên giảm, nhưng hiện tại với một kẻ bị phế đi hơn nửa công lực cùng tu vi như y thì chẳng thể làm gì khác, chỉ đành gật đầu thuận theo sắp xếp của đối phương.
"Đại ca, huynh có ngày hôm nay là do huynh tự mình chuốc lấy!"
Những câu nói kia vẫn văng vẳng bên tai khiến Phó Thành đau đến không lời nào nói rõ.
Y cảm thấy bản thân đã nuôi dạy Phó Ngân không đúng cách mới khiến hắn suy nghĩ lệch lạc, lầm đường lạc lối.
Trong những ngày ở Tàn Cốt Động...!
Phó Thành bận rộn chuẩn bị cho việc tập kết lực lượng, mọi việc trên dưới đều giao lại cho Phó Ngân toàn quyền định đoạt.
Nhưng không ngờ quyết định này lại là điểm khởi đầu đặt dấu chấm hết cho tình nghĩa huynh đệ hơn hai mươi năm.
Phó Ngân nắm giữ quyền hành trong tay, cho người giữ lại toàn bộ thư từ của Phó Thành, cắt đứt liên lạc giữa y và mật thám, điều động thị vệ đắc lực của Động chủ phân tán khỏi trung tâm khiến binh lực bảo vệ rời rạc, âm thầm thay thế người của mình vào.
Sau ngày dài làm việc, Phó Ngân đề nghị cùng Phó Thành đối tửu ôn lại chuyện xưa, chỉ một khắc sau đó cơ thể Phó Thành đột ngột mất đi sức lực, tay chân trở nên rã rời.
Phó Ngân say đắm ngắm nhìn bộ dạng sống dở chết dở của đại ca mình rất lâu, đến cuối cùng hắn đưa hai thanh kiếm cho thuộc hạ bên cạnh, còn bản thân thì xoay người đi nơi khác.
Dường như đối với hắn mà nói chỉ cần không nhìn thấy thì sẽ không đau lòng, chỉ trách trước nay vị đại ca này chưa từng phòng vệ người đệ đệ là hắn.
Nghe thấy tiếng hét đầu tiên của Phó Thành vang lên khiến bờ vai Phó Ngân khẽ run rẩy, bàn tay hắn siết chặt lại, hai mắt cũng nhắm hờ đi.
Phó Ngân mặc kệ Phó Thành đau đớn gọi tên hắn nhưng hắn vẫn như không nghe thấy gì mà giơ tay làm tín hiệu, đình viện ngay lập tức bị vây kín bởi một tầng sát thủ dày đặc, y phục trên người họ mặc hoàn toàn không phải người Tàn Cốt Động.
Những thị vệ trung thành đi theo Động chủ đều bị Phó Ngân âm thầm cho người tập kích, không một ai sống sót.
Thế lực cực kỳ chênh lệch, những người còn lại đều bị khống chế chặt chẽ.
Trường kiếm cơ hồ vẫn giữ nguyên vị trí ghim xuyên trên hai bả vai Phó Thành, y vô lực khụy gối xuống sàn, y phục màu lam phút chốc nhiễm sang màu máu.
Cơn đau đớn kéo lại phần nào thần trí tỉnh táo, y cố gắng bình ổn hô hấp không thông suốt mà thốt lên: "Đệ nói với ta...!là vì sao..."
Phó Ngân ngang nhiên ngồi lên ghế, môi khẽ nhếch cao, liên tục gật đầu như đang tán thành chuyện gì đó: "Một người sắp chết nên được đặc cách nhìn thấu sự tình."
Hắn đứng dậy đi về phía Phó Thành, cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt y, gương mặt vốn cười đột nhiên biến sắc hét lớn vào mặt người đối diện: "Là tại ngươi! Chính ngươi đã biến ta thành bộ dạng như thế này, ngươi còn hỏi ta tại sao à?!"
Phó Thành cố gắng gượng người ngồi dậy, ánh mắt y chứa đầy sự hoang mang, đôi môi mấp máy hỏi lại: "Đệ...!nói cái gì?"
"Ngươi lại hỏi ta?" Phó Ngân hừ lạnh: "Ta mới là người nên hỏi ngươi, rõ ràng ngươi chỉ là đứa trẻ được Động chủ nhặt về, tại sao ông ta lại truyền Tàn Cốt Động lại cho ngươi chứ không phải đứa con có cùng huyết thống là ta?"
Nhắc đến tiền Động chủ, Phó Thành gian nan lắc đầu.
Nghĩa phụ từ sớm đã nhìn thấu tính cách bồng bột và ngang ngược của đứa con trai duy nhất, trách nhiệm gánh vác Tàn Cốt Động quá nặng nề khiến ông không tài nào yên tâm.
Ông chỉ còn cách giao lại cho tử vệ được ông nuôi dạy từ nhỏ để bảo vệ bên cạnh Phó Ngân, tử vệ đó được ông ban cho họ Phó, tên một chữ Thành.
Sau đó bắt Phó Thành dùng máu thịt lập lời thề, lấy sinh mạng mình tồn vong cùng Tàn Cốt Động, bảo hộ Phó Ngân không rời nửa bước.
Nhưng từ lúc bắt đầu, Phó Thành đã có ý nghĩ muốn làm trái lệnh.
Vốn dĩ đợi khi Phó Ngân trưởng thành hơn, y sẽ giao lại toàn bộ Tàn Cốt Động cho hắn, sau đó rời khỏi nơi phân tranh này sống cuộc đời thuộc về